Chương 7: Chuẩn Bị Ăn Đùi Gà

Bên ngoài, Chu Chiêu Đệ ngửi được mùi liền đi vào phòng bếp: “Thơm quá, chị dâu cả, hôm nay mẹ nấu thịt cơ à?”

Triệu Mai thành thật nói: “Mẹ hầm canh gà.”

Hai mắt Chu Chiêu Đệ nhất thời sáng lên, lập tức quay đầu lại hướng ra bên ngoài kêu to: “Đại Bảo, Nhị Bảo, mau dậy, bà nội các con hầm canh gà.”

Một lát sau, hai cậu bé trai một lớn một nhỏ xông tới.

Đó là Trần Đại Bảo sáu tuổi và Trần Nhị Bảo ba tuổi.

“Mẹ, con muốn ăn cái đùi gà to nhất!”

“Mẹ, con cũng muốn ăn cái đùi to!”

Chu Chiêu Đệ chùi nước miếng, nói: “Trước hết mau đi rửa mặt, rửa tay sạch sẽ, mới có thể được lên bàn ăn.”

Cô ta cũng muốn ăn, nhưng chị dâu cả nhìn, cô ta cũng không dám ngang nhiên ăn vụng.

Nhưng cô ta cũng có chút suốt ruột, cô ta là đại công thần sinh cho nhà này hai cậu con trai béo tốt mập mạp, khẳng định cô cũng có phần.

Kết quả ngồi đợi trên bàn một lúc lâu, cũng chỉ thấy có cháo rau dại và bánh tẻ.

“Mẹ, canh gà đâu ạ?”

Mã Tú Liên bình tĩnh húp cháo: “Canh gà hầm là cho con dâu ba bồi bổ cơ thể.”



Cái gì?

Chu Chiêu Đệ hai mắt trợn to lập tức hét lên: “Mẹ, mẹ cũng quá bất công rồi, nồi canh gà lớn như vậy!”

Mã Tú Liên liếc nhìn cô ta một cái, vô cùng bình tĩnh nói: “Con đâu có sinh con, uống canh gà làm gì.”

Về phần con dâu cả Triệu Mai mới sinh con được hai tháng, đã bị bà quên mất.

Mà Triệu Mai vốn là người thật thà lương thiện, liên tiếp sinh liền ba đứa con gái, nghe xong lời này cô ấy cũng không dám hé răng nửa lời.

Nhưng Chu Chiêu Đệ lại lo lắng, cô ta cũng đã sinh cho cái nhà này hai đứa cháu trai mập mạp khỏe mạnh: “Cho dù không hầm canh cho con, thì Đại Bảo, Nhị Bảo cũng chính là cháu ruột của mẹ, cũng nên cho chúng nó một phần!”

Nhất là Đại Bảo, cậu nhóc mới chính là cháu trai trưởng quý giá nhất của nhà họ Trần.

Trần Đại Bảo và Trần Nhị Bảo lập tức hét lên: “Bà nội, chúng cháu muốn ăn đùi gà!”

Ngay cả Trần Tiểu Bảo cũng ngao ngán kêu theo, nhưng ba cô gái đều im lặng.

Các cô dù cũng muốn ăn thịt gà, nhưng họ biết khóc cũng vô ích, thậm chí còn có thể bị mắng.

Mã Tú Liên quả thực cũng hết lòng yêu mến ba đứa cháu trai này, liền dỗ dành: “Ngoan, ngày mai bà nội nấu canh trứng gà cho các cháu ăn.”

Nhưng cậu nhóc Trần Đại Bảo cũng đã sáu tuổi, đã biết phân biệt đùi gà và canh trứng gà, vì thế đứng lên kêu khóc: "Cháu muốn ăn đùi gà! Cháu muốn ăn đùi gà!”

Trần Nhị Bảo cũng học theo anh trai khóc lớn.



Thấy vậy, Chu Chiêu Đệ không những không dạy dỗ đám nhóc, trái lại còn cảm thấy con trai mình thật thông minh, còn bé mà đã biết cách ăn vạ đòi ăn.

Mã Tú Liên bị hai đứa cháu trai khóc lóc đòi ăn đến đau đầu, nhưng lại không lỡ đánh không lỡ mắng, vì vậy bà miễn cưỡng nghĩ sẽ cho mỗi đứa một miếng thịt.

“Bang !!”

Ông Trần đột nhiên vỗ bàn thật mạnh, trầm giọng nói: “Nếu không ăn thì ra ngoài!”

Đừng nhìn ông Trần thường ngày trầm mặc ít nói, nhưng một khi đã mở miệng thì lời nói tựa như đinh đóng cột, dù sao ông Trần cũng là người có quyền lớn nhất trong nhà.

Anh em Trần Đại Bảo và Trần Nhị Bảo dám khóc lóc om sòm với bà nội, nhưng bọn nhóc lại có chút sợ ông nội nghiêm khắc, nên chỉ có thể ủy khuất ngậm chặt miệng lại không gào thét nữa.

Chu Chiêu Đệ không dám lên tiếng, nhưng trong lòng cô ta lại nổi lên căm giận, em dâu ba sinh ra con gái khẳng định là một tiểu hồ ly chuyển thế đầu thai tới!

Mấy ngày nay cô ta cũng thấy rõ rồi, cha mẹ chồng không bị quỷ nhập vào người.

Ngoài việc rất yêu thích con nhóc kia, mọi chuyện khác đều không có gì thay đổi.

Vì vậy, vấn đề chỉ có thể ở trên người con nhóc chết tiệt đó.

Dù sao có đánh chết cô ta cũng không tin, cha mẹ chồng trọng nam khinh nữ của cô ta lại đột nhiên đổi tính đổi nết đi yêu quý cháu gái, không thích cháu trai.

Điều mà Lý Xuân Hoa không biết chính là, cô ta đã đoán đúng phân nửa.

Hách Liên Kiều không phải hồ ly tinh chuyển thế, mà là tiểu công chúa của Long tộc Vàng vô tội bị liên lụy.