Chương 5

Ôn Trường Điều siết chặt lòng bàn tay, tấm ảnh khiêu da^ʍ trở nên nhăn nhó. Cậu vốn không có ý định để ý tới Chương Minh Kiêu, mà chỉ là trong lòng âm thầm ghi lại một khoản.

Chương Minh Kiêu sẽ không cho cậu cơ hội này, hắn nắm lấy tay Ôn Trường Điều, kéo cậu ra khỏi cửa. Những người trong phòng riêng nhìn về phía họ, đồng nghiệp Chương Minh Kiêu nhìn người phục vụ bước vào. Người đàn ông lập tức đứng dậy đón người hỏi: "Anh đi đâu vậy? Không uống sao?"

“Không uống nữa, tôi say rồi.” Chương Minh Kiêu siết chặt cổ tay Ôn Trường Điều, quay đầu nhìn đám đàn ông mặc vest thắt cà vạt bên trong, vỗ vỗ khuôn mặt không say của mình lộ ra vài vết, "Hơn nữa bây giờ thì có chút... Tôi nhờ cậu ấy đưa tôi vào toilet cho tỉnh táo."

"Không phải chứ, tửu lượng của anh đêm nay không đúng, Chương Minh Kiêu..."

Chương Minh Kiêu nhìn người đang định đứng dậy đi tới, ngăn cản người này: “Tôi nói tôi say rồi, cần đi toilet, không cần làm phiền cậu, mọi người tiếp tục uống, uống bao nhiêu đều tính cho tôi."

Người đứng lên còn muốn nói gì nữa, Chương Minh Kiêu đã buông tay nắm cửa, chặn hoàn toàn người vừa nói nửa câu ở bên trong.

“Cắn đủ chưa?” Chương Minh Kiêu giơ tay lên, đè nén cơn đau hỏi Ôn Trường Điều vẫn đang ngậm tay hắn trong miệng.

Ôn Trường Điều thả lỏng miệng, ném tấm ảnh nhàu nát trong tay vào mặt Chương Minh Kiêu, giả vờ bình tĩnh: “Anh cho rằng tôi sợ loại chuyện này sao? Tôi là kẻ xấu, anh không thể làm gì được tôi, Chương Minh Kiêu."

"Gọi tên tôi so với gọi tôi là chú dễ nghe hơn nhiều. Gọi nhiều lên, tôi tình nguyện nghe." Chương Minh Kiêu đột nhiên buông Ôn Trường Điều, ôm Ôn Trường Điều vào trong lòng, trong hành lang màu cam sẫm có vô số cặp đôi ôm hôn nhau. Chương Minh Kiêu cảm thấy bầu không khí ngứa ngáy, hạ tầm mắt nhìn người đang vùng vẫy nói tiếp: "Vậy tôi cho quản lý quán bar xem em đã lấy trộm thứ gì thì sao? Tôi thấy em vừa đi một vòng phục vụ, chắc em đã kiếm được không ít thứ tốt phải không? Nếu em là kẻ xấu, vậy thì phải bị trừng phạt, đúng chứ?

Ôn Trường Điều dồn hết sức lực đẩy Chương Minh Kiêu ra, chỉ vào Chương Minh Kiêu cảnh cáo: “Hôm nay tôi không muốn dây dưa với anh, khuyên anh nên tỉnh táo một chút, đừng nhúng tay vào chuyện của người khác!”

Khi cậu gầm lên như vậy, mọi người trong hành lang đều nhìn về phía này. Bình thường Ôn Trường Điều chắc chắn sẽ không sợ hãi, hung hăng hỏi xem hắn đang nhìn cái gì. Nhưng hôm nay thì không, cậu mặc bộ quần áo phục vụ, đưa đồ uống cho người ở hành lang, trộm đồ của họ, bị phát giác cũng không nên là bây giờ.

Chương Minh Kiêu cười nhẹ vài tiếng, đưa tay che mặt Ôn Trường Điều, tựa như thân mật vuốt ve cậu, giải thích với bọn họ: “Em ấy đang tức giận, tối qua đời sống tìиɧ ɖu͙© không hòa hợp, cho nên ầm ĩ một chút."

"Ai mẹ nó..." Cùng anh quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Nói được nửa chừng, cậu nhìn mấy người vừa thu hồi ánh mắt nhìn bọn họ, cúi người lại gần Chương Minh Kiêu, không muốn người khác nhìn thấy mặt mình.

Chương Minh Kiêu nhặt bức ảnh nhàu nát trên mặt đất lên, nhét lại vào túi quần và nói: "Có chừng mực chút đi, tôi sắp trở về rồi."

Ôn Trường Điều cởϊ áσ vest đen của người phục vụ, cởi cà vạt, liên tiếp cởi nhiều nút, kéo áo sơ mi trắng bên trong lên vò nát, sau đó quay người đi xuống cầu thang: “Anh nói đi.”

Chương Minh Kiêu lười biếng đi theo Ôn Trường Điều, Ôn Trường Điều bỏ đồ ăn trộm vào ba lô. Khi mở cửa, cậu nhìn thấy Chương Minh Kiêu đang đứng bên ngoài, cậu không nói một lời cầm ba lô lên đập về phía Chương Minh Kiêu. Chương Minh Kiêu kịp thời tránh được, khi hắn nhìn sang, Ôn Trường Điều đã chạy trốn.

Quán bar này rất lớn, tới đây tiêu tiền phần lớn đều là công nhân cổ trắng ưu tú, lương cao. Những người phục vụ ở đây đều rất đẹp trai, vừa mắt. Chưa kể các dịch vụ khác thì mọi thứ đều hài lòng và không có gì để chê trách. Chương Minh Kiêu đã đến đây nhiều lần và biết đường tắt, khi Ôn Trường Điều vẫn đang bối rối đi lại trên hành lang, hắn đã chặn lối ra duy nhất và bắt được Ôn Trường Điều, con hồ ly ranh mãnh.

Ôn Trường Điều sẽ không ngoan ngoãn chịu trói, kế hoạch ban đầu của cậu đã bị Chương Minh Kiêu phá hỏng. Cậu nắm chặt tay và lao tới đánh với Chương Minh Kiêu. Ôn Trường Điều chỉ biết chiến đấu đơn giản, thô bạo mà không có bất kỳ kỹ năng nào. Chương Minh Kiêu dựa vào sự cao lớn và sức mạnh của mình để trấn áp Ôn Trường Điều, giật ba lô của Ôn Trường Điều và nâng nó lên cao.

"Thả tôi ra! Hiện tại tôi không muốn đánh nhau cùng anh, có nghe không Chương Minh Kiêu!"

"Ừ, buông ra."

Chương Minh Kiêu nghe lời buông tay Ôn Trường Điều, đeo ba lô lên lưng mình, chiếc túi vải màu vàng trông rất kỳ quái khi đặt trên bộ đồ may riêng.

Ôn Trường Điều tức giận, trừng mắt nhìn Chương Minh Kiêu, nghiến răng nghiến lợi: “Trả lại cho tôi.”

"Sẽ trả lại cho em, nhưng em phải chơi với tôi." Chương Minh Kiêu nhìn xuống, vuốt ve xương quai xanh lộ ra của Ôn Trường Điều, "Tôi vui vẻ thì sẽ trả lại cho em, nói không chừng còn trả lại gấp đôi."

Rốt cuộc là ai trả thù ai? Mẹ kiếp, ta còn chưa đi tìm hắn mà hắn lại tự tìm đến cửa tra tấn người ta? !

Ôn Trường Điều trừng mắt nhìn hắn, Chương Minh Kiêu lại không hề tỏ ra yếu thế, bình tĩnh nhìn cậu, khiến cậu càng tức giận. Nhưng ngọn lửa dần yếu đi dưới sự phân tích của lý trí.

"Tôi đáp ứng với anh, nhưng anh phải giữ lời!"

"..."

Chương Minh Kiêu không hiểu tiểu lưu manh có trình độ học vấn đến mức nào, điều này thực sự buồn cười.

"Muốn làm gì thì làm nhanh đi, tôi đang vội."

Chương Minh Kiêu lắc đầu: "Trò chơi này còn dài, nếu vội thì đừng chơi."

“…Tôi không vội, anh nói đi.”

Chương Minh Kiêu nhìn vào hốc xương trũng sâu của Ôn Trường Điều, xuống chút nữa, chiếc quần thể thao mềm mại bám vào người, hai chân trắng nõn giấu ở bên trong, khiến người ta càng thêm mộng mơ. Hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, quay người nói: “Đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi thay quần áo.”

Ôn Trường Điều do dự một lát, nhưng quần áo một khi cậu mặc vào, liền trở thành của cậu, đồ ngốc mới không lợi dụng!

Chương Minh Kiêu dẫn cậu đến một khu dịch vụ khác, Ôn Trường Điều chưa bao giờ đến đây, vì vậy cậu thầm cảm thán nơi này quá lớn. Nhưng khuôn mặt cậu vẫn trông như một kẻ kiêu ngạo đã nhìn thấy việc đời. Không biết Chương Minh Kiêu đã nói gì với người phụ nữ, người phụ nữ đi vào một lúc, sau đó mang một cái túi cho Chương Minh Kiêu, Chương Minh Kiêu cảm ơn và đi về phía cậu.

Chương Minh Kiêu cười không rõ ý tứ, Ôn Trường Điều quay đầu nhìn xem trong túi là cái gì, Chương Minh Kiêu đẩy cậu vào toilet, nói: "Trước tiên em cởϊ qυầи áo ném ra ngoài, sau đó tôi đưa cho em quần áo."

"Đưa quần áo cho tôi, tôi cởi một cái mặc một cái không được sao?"

Chương Minh Kiêu từ chối, vỗ vỗ ba lô: “Em chơi với tôi thì phải nghe lời tôi, hửm?”

"..."

TᏂασ mẹ anh.

Ôn Trường Điều kéo cửa lên, ném từng món một ra ngoài.

"Được rồi, đưa cho tôi." Ôn Trường Điều mở ra một khe, duỗi ra một cánh tay trắng nõn thon dài nói.

Chương Minh Kiêu đưa túi cho Ôn Trường Điều, móc ngón tay của Ôn Trường Điều, sau đó cúi xuống nhặt quần áo của cậu trên sàn và ném vào thùng rác ngoài cửa, vừa ném đi, trong nhà vệ sinh vọng ra tiếng chửi. Chương Minh Kiêu đóng cửa bên ngoài, dựa vào bồn rửa yên lặng nghe Ôn Trường Điều nói bậy bạ.

Giọng nói bên trong ngừng lại, Chương Minh Kiêu chỉnh lại cà vạt trước gương, vẻ mặt nhàn nhã, nhếch mép cười nói với Ôn Trường Điều đang tức giận: “Được rồi, em không muốn cũng phải mặc, tôi đã vứt quần áo của em rồi, Ôn Trường Điều, bộ trang phục hầu gái gợi cảm lại dễ thương như vậy thích hợp với em nhất."