Chương 1: Huyền Miểu Kiếm Tông

Huyền Miểu Kiếm Tông, đầu hạ.

Những dãy núi xanh mướt nối tiếp nhau, lớp lớp tán thông rậm rạp đung đưa trong gió mát, sương khói lững lờ trôi như ve vuốt từng ngọn lá, tạo nên khung cảnh mộng ảo như chốn bồng lai tiên cảnh.

Vân Niệm ngồi trên cành cây cao, nàng đang nghĩ liệu nhảy từ đây xuống thì có đi đời nhà ma luôn không.

Hệ thống thu mình khóc thút thít.

Mặt Vân Niệm không chút cảm xúc, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói nam chính đã đến Huyền Miểu Kiếm Tông từ một năm trước rồi sao?”

[…Đúng vậy.]

Nàng tức đến nổi bật cười.

Đã năm năm kể từ khi nàng đặt chân đến thế giới này.

Sau khi tốt nghiệp Liên Minh, Vân Niệm được phân về cục Xuyên Thư. Đây là nhiệm vụ đầu tiên nàng được giao sau khi qua kỳ thực tập - xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đại nam chủ có tên “Toái Kinh”.

Tên “Toái Kinh” xuất phát từ thanh kiếm bản mệnh của nam chính, đây là một câu chuyện tiên hiệp đầy bi tráng.

Trong nguyên tác, nam chính Tạ Khanh Lễ là một mỹ cường thảm chính hiệu, ôn nhu cường đại, đạo tâm vững chắc. Y vốn phải đứng trên đỉnh cao của giới tu chân, dẫn dắt thế nhân đến kiếm đạo thượng thừa, cứu rỗi chúng sinh.

Nhưng ngay cả những người mạnh mẽ nhất cũng có lúc gục ngã.

Không ai ngờ kết cục của cuốn sách lại Tạ Khanh Lễ đột nhiên hắc hoá, cuối cùng y độ kiếp không thành lại tâm ma nuốt chửng dẫn đến hủy diệt cả giới tu chân.

Vì vậy, bên dưới quyển “Toái Kinh này” này có vô vàn bình luận chỉ trích, làn sóng phẫn nộ dâng cao khiến điểm đánh giá của cuốn sách tụt dốc không phanh.

Thế giới trong sách sụp đổ buộc Cục Xuyên Thư phải can thiệp.

Nhiệm vụ của Vân Niệm là ngăn chặn nam chính hắc hoá, giúp y đạt đến đỉnh cao kiếm đạo như đúng cốt truyện.

Tưởng nhiệm vụ này đơn giản nhưng nàng lại có một đồng đội heo.

Ai mà ngờ ngay lần đầu nàng chấp hành nhiệm vụ lại bị hệ thống mắc chọn sai thời điểm xuyên không, khiến mọi kế hoạch bị đảo lộn.

Nàng đã xuyên đến quá sớm!

“Toái Kinh” bắt đầu khi Tạ Khanh Lễ đã là đệ tử nội môn của Tạp Tuyết Phong, nhưng khi Vân Niệm đến thì y còn chưa nhập môn, nói gì đến việc trở thành đệ tử của Tạp Tuyết Phong.

Nàng và hệ thống hoàn toàn không thấy nam chính đâu.

Vân Niệm chỉ là một nhân vật mờ nhạt trong nguyên tác, nàng vừa hoàn thành bài thi nhập môn, thậm chí chưa kịp bái sư.

Với nguyên tắc gần quan được ban lộc, dưới sự trợ giúp của hệ thống, nàng đã bái nhập Tạp Tuyết Phong và trở thành sư tỷ của Tạ Khanh Lễ sau khi y nhập môn.

Nàng đã chờ đợi nam chính xuất hiện suốt năm năm dài đằng đẵng.

Cuối cùng sáng nay hệ thống mới phát hiện ra Tạ Khanh Lễ.

Một năm trước, y bị thương nặng và ngất xỉu dưới chân Huyền Miểu Sơn, được các đệ tử tông môn nhặt về.

Sau khi bình phục, y trở thành đệ tử ngoại môn, sống lặng lẽ suốt một năm trời mà không một ai chú ý đến. Hệ thống cũng chẳng hề phát hiện, cho đến khi danh sách tham gia Cố Lăng Kiếm Khư được công bố thì hệ thống mới tìm ra y.

Trong suốt một năm qua, trong khi nàng thảnh thơi trèo cây bắt cá thì nam chính lại phải chịu đủ mọi đắng cay, áp bức ở ngoại môn.

Hệ thống run rẩy: [Ta sai rồi!]

Vân Niệm chế nhạo: “Đồng đội yêu dấu, vì sự thiếu cẩn trọng của ngươi mà chúng ta đã lỡ mất nam chính thêm một năm.”

Giọng nói bình thản không gợn sóng nhưng đủ khiến hệ thống co rúm lại.

Hệ thống nói lí nhí: [Hay là… giờ chúng ta đi tìm y? Y đang ở cửa thứ mười hai, có lẽ giờ này y đang quét tước trên đỉnh núi…]

Quét tước trên đỉnh núi.

Người sau này sẽ đứng đầu kiếm đạo, một nhát kiếm chấn động tứ hải bát hoang, lại đang quét tước.

Vân Niệm nhắm mắt, hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận đang bùng lên trong lòng, thật muốn lôi hệ thống ra đánh một trận cho hả giận.

Nàng nhìn ra xa, dãy núi mờ mịt dưới màn sương giăng kín như không thấy được điểm cuối.

Huyền Miểu Kiếm Tông chia thành nội môn và ngoại môn.

Nội môn có ba đỉnh: Tạp Tuyết Phong, Chiết Chi Phong, Quan Vũ Phong.

Ngoại môn có mười hai cửa, muốn vào nội môn phải vượt qua từng cửa một.

Tạ Khanh Lễ hiện đang ở cửa thứ mười hai, nơi được ví như chốn lưu đày. Để tiến vào nội môn, có lẽ y sẽ phải mất nhiều năm tháng nữa.

Huống chi ở trong ngoại môn, dù bị xem nhẹ và đối xử không ra gì nhưng y vẫn nhẫn nhịn không oán thán.

Vân Niệm đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy xuống, thu gọn những giỏ quả dưới gốc cây vào túi càn khôn.

Nàng men theo con đường mòn xuống núi.

Hệ thống hào hứng hỏi: [Ngươi định đi tìm y ngay bây giờ à?]

Vân Niệm cười như không cười: [Nha đầu, ngươi thật nóng vội.]

Nói vậy nhưng nàng vẫn bước nhanh hơn, hướng về phía cửa thứ mười hai.

Hệ thống không vạch trần nàng, tốt bụng nhắc nhở: [Phù Đàm chân nhân sư phụ ngươi sắp về rồi, nếu không muốn bị trách phạt vì rời khỏi Tạp Tuyết Phong thì tốt nhất ngươi nên đi nhanh chút.]

Vân Niệm hừ lạnh: “Ngươi nói đúng, đồng đội của ta. Nhưng giá mà ngươi nhắc nhở sớm hơn một canh giờ thì tốt hơn đó."

Hệ thống thở dài: [Hay ngươi ngự kiếm cho nhanh đi.]

Vân Niệm nhìn về phía sau Tạp Tuyết Phong rồi lại hướng mắt về dãy núi mênh mông trước mặt.

Hệ thống nói đúng.

Nàng quyết định ngự kiếm, tranh thủ đến cửa thứ mười hai để xem tình hình của Tạ Khanh Lễ thế nào rồi quay về trước khi Phù Đàm chân nhân trở lại.

Thanh kiếm gỗ nhẹ nhàng đưa nàng đáp xuống đất.

[Hẳn Tạ Thanh Lễ đang ở gần đây, giờ này y thường quét dọn trên núi.]

Vân Niệm khẽ vén tà áo đi dọc theo con đường nhỏ, lòng thoáng kích động khi nghĩ đến sắp gặp nam chính.

Đây là người nàng đã chờ đợi suốt năm năm, cũng là nhiệm vụ đầu tiên nàng thực hiện một mình.

Hệ thống động viên: [Ký chủ cố lên! Chỉ cần làm y cảm thấy ấm áp, chúng ta sẽ nhận được năm mươi vạn điểm!]

Vân Niệm mỉm cười, bước chân vô thức nhanh hơn.

Cửa thứ mười hai nằm thấp hơn và không lạnh lẽo bằng Tạp Tuyết Phong, những thân cây cao lớn với tán lá rậm rạp như những cánh tay khổng lồ vươn ra che phủ bầu trời.

Nàng đi một quãng xa, hệ thống vừa lật lại nguyên tác vừa chia sẻ những gì biết được với nàng.