Chương 10

[Trang Yến lau máu trên mặt, trong chốc lát, một cánh tay mới mọc ra từ phần bị gãy.

Hắn cởi bộ quần áo đẫm máu, để lộ phần thân trên săn chắc nhưng nhợt nhạt, thay một bộ quần áo khác bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: "Liễu sư huynh, xin hãy cẩn thận lời nói.”

Liễu Miêu Nhi không để ý tới hắn, lảm nhảm hát một câu ngắn: “Ta đi ngao du, thấy mây đỏ cản đường gặp nhau, hỏi Đào Viên tìm đâu thấy bình minh. Vô hạn tương tư ôm giữ trong lòng. Khi tâm hồn say mê, tình yêu vây quanh. Đọc Trí Thành Kinh khiến lòng ta xao xuyến. Người ra đi không một thanh âm, làm sao có thể không rơi nước mắt?”

Hát xong, hắn cười khúc khích: “Không phải đang hát về Trang sư đệ sao? Ngươi trong lòng luôn nhớ đến tiểu bảo bối, nhưng ngươi bị sư phụ luyện hồn mấy tháng trời, chịu đủ tra tấn, người ta lại ở đâu, có bao giờ hỏi thăm ngươi chưa?”

"Không có nhỉ, khó chịu không? Sư đệ của ta thật đáng thương. Tiểu bảo bối của ngươi chắc chắn đã quên ngươi từ lâu rồi, hiện tại chắc đang cùng với bằng hữu của hắn điên loan đảo phượng trên giường của ngươi—”

Lời còn chưa dứt, cổ hắn đột nhiên bị gãy, máu phun ra, đầu bay lên, lăn ra xa.

Sắc mặt cái đầu kia thay đổi, lớn tiếng chửi rủa: "Họ Trang kia, ngươi thật sự không ra gì, ta là sư huynh của ngươi. Chẳng phải ta chỉ nói với ngươi mấy câu thôi sao? Tại sao ngươi lại chặt đầu ta? A, gọi bọn chúng cút khỏi đây!”

Một vài tiểu quỷ đã bỏ ăn ca cơ, bắt đầu ăn thân thể bị cắt rời của Liễu Miêu Nhi. Cơn đau khiến hắn hét lên "Ahhh", nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cầu xin: "Ta xin lỗi, Trang sư đệ, sư huynh sai rồi, ngươi dừng lại đi—ah!”

Lần này đến lượt Trang Yến cười: "Sư huynh, ngươi đếm xem ngươi vừa nói bao nhiêu từ về Khanh Khanh? Nói mấy câu, đầu ngươi sẽ rơi xuống mấy lần, bài hát cũng tính.”

“Sư đệ tha…”

"Liễu sư huynh mệt rồi, không nên nói nhiều, các ngươi còn không đi mời hắn nghỉ ngơi đi?”

Trang Yến bình tĩnh nói, vài con tiểu quỷ vừa nghe đã nhảy dựng lên, lao về phía đầu của Liễu Miêu Nhi, ăn hết trong nháy mắt.

Liễu Miêu Nhi lúc này không thể nói chuyện, chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm Trang Yến.

“Khanh Khanh rất tốt.”

Hắn nhếch khóe môi, nhưng trong mắt không có ý cười, nói với Liễu Miêu Nhi: “Nhưng ngươi không xứng đáng được biết Khanh Khanh tốt như thế nào.”]

Nói y rất tốt? Trang Yến thế mà nói y rất tốt…

Hắn thế mà cũng xứng nói y tốt?!

Đào Khanh giận dữ rút ra khỏi thức hải, cầm pháp khí trong tay đập mạnh một tiếng “rầm”, trên mặt đất tạo ra những vết hằn nông.

Đào Khanh đang run lên vì giận dữ. Nếu hắn cho rằng y tốt, sao Trang Yến còn nỡ gϊếŧ y? Quen biết nhiều năm như vậy, y có chỗ nào có lỗi với hắn? Nếu sợ những lời đồn thổi đó sẽ khiến Vô Định lão tổ không vui, điều tệ nhất hắn có thể làm là cắt đứt quan hệ với y, nhưng Trang Yến lại muốn gϊếŧ chết y, chẳng lẽ mạng sống của y trong mắt hắn không quan trọng như vậy sao?

Đào Khanh tức giận đến tột cùng, y muốn khóc, nhưng lại nghiến răng nói rằng mình không muốn khóc, cho dù nước mắt của y có vô giá trị, thì cũng không thể vì Trang Yến mà rơi.

Đợi rời khỏi bí cảnh, y sẽ lập tức tuyệt giao với Trang Yến. Tên khốn lòng lang dạ sói này, muốn trở thành thành chủ Quỷ Thành đến vậy sao? Vậy y nguyền rủa hắn cả đời cũng không ngồi được vị trí đó.

Vài ngày sau, lối vào bí cảnh được mở ra. Đào Khanh liên lạc với các sư điệt của mình, chuẩn bị rời khỏi Tâm Trì Động Thiên cùng họ.

“Tiểu sư thúc!”

Khi Đào Khanh đến lối ra, các đệ tử đã đợi sẵn, vẫy tay chào y từ xa.

Đào Khanh cười nhìn bọn họ, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp. Các đệ tử xoa ngực, vẻ mặt buồn bã nói: “Đừng cười nữa, tiểu sư thúc, trái tim của ta sắp bị người lấy mất rồi.”

"Miệng lưỡi." Đào Khanh sẽ không bị bọn họ lừa gạt.

Các đệ tử cười nói: "Bọn ta nghe nói tiểu sư thúc đã cứu được một người, người đó trúng độc Tàng Vân Xà. Hắn là ai? Bọn ta có biết hắn không?”

Đào Khanh bỗng nhiên căng thẳng, theo bản năng liếc nhìn chung quanh, may mà xung quanh không có người khác: "Đừng có nhiều chuyện.”

“Tiểu sư thúc không nói bọn ta cũng biết, hắn là đệ tử của Tử Tiêu Phái đúng không?”

Bọn họ đoán đúng, khiến Đào Khanh giật mình. Chính trong lúc tạm dừng ngắn ngủi này, các đệ tử nhìn ra manh mối, cười nói: "Quả nhiên, bọn ta đoán đúng rồi. Nếu không, Bùi đạo quân tại sao lại gửi truyền âm phù, bảo bọn ta nhất định phải đưa lại cho tiểu sư thúc.”

Nói xong, họ lấy ra một lá truyền âm phù, đặt nó vào tay Đào Khanh.

Đúng như tên gọi, truyền âm phù là một lá bùa được các tu sĩ sử dụng để liên lạc qua khoảng cách xa.

Nó rẻ tiền, dễ sử dụng. Chỉ cần truyền vào một chút linh lực, truyền âm phù trống sẽ trở thành truyền âm phù của riêng người đó. Bất cứ ai nhận được truyền âm phù này đều có thể truyền âm thanh đến chủ nhân.

Để phân biệt truyền âm phù của mình với người khác, các tu sĩ sẽ làm cho truyền âm phù của mình trở nên độc đáo hơn, chẳng hạn như truyền âm phù của riêng Đào Khanh, có hình dạng như một quả đào màu hồng, kích thước bằng móng tay, tinh xảo dễ thương.

Mà lá truyền âm phù trong tay y nhìn có vẻ rất bình thường, có dòng chữ "Bùi Chi Hoán" trên đó. Chữ viết bay bổng như mây, mạnh mẽ như rồng, rõ ràng đây là lá truyền âm phù của Bùi Chi Hoán.

Đào Khanh thực sự không ngờ, Bùi Chi Hoán bị mình từ chối, dứt khoát quay đi. Thay vì từ bỏ việc gửi truyền âm phù cho y, hắn lại tìm sư điệt của y... Có nhất thiết phải cố chấp với việc trả ân tình cho y không?

“Đúng rồi, tiểu sư thúc,” một sư điệt nào đó nói, “Bùi đạo quân nói hắn muốn truyền âm phù của người, vì vậy ta đã đưa cho hắn rồi. Bây giờ ta không có truyền âm phù trong tay, người cho ta một cái khác đi?”

Cái gì, truyền âm phù của y lại rơi vào tay Bùi Chi Hoán?

Đào Khanh xuất thần một lúc, theo sư điệt ra khỏi Tâm Trì Động Thiên, sau khi đi xa, mới tỉnh lại, lập tức ném truyền âm phù của Bùi Chi Hoán ra ngoài như một củ khoai tây nóng.