Chương 11

Thứ này y không cần!

"Này tiểu sư thúc, đừng vứt nó đi!”

Các đệ tử lo lắng vội vàng nhặt lên lá truyền âm phù suýt bị gió cuốn đi: “Không biết có bao nhiêu người muốn truyền âm phù của Bùi Đạo Quân. Sư thúc, nếu người không muốn, có thể cho bọn ta không?”

"Không được!" Nghe vậy, Đào Khanh lại giật lấy lá truyền âm phù, nhét nó vào nhẫn Tu Di của mình.

Đào Khanh biết rất rõ các sư điệt của mình, đều là quỷ háo sắc, dám thách thức Bùi Chi Hoán, nếu bị sét đánh chết thì sao? Vì mạng sống của họ, y nên giữ lại thứ này, tìm cách giải quyết.

"Biết ngay tiểu sư thúc không nỡ vứt đi." Các đệ tử cười nói: "Bọn ta sẽ không cướp của người, Bùi Đạo quân là của người, không thể chạy trốn đâu, người yên tâm.”

Đào Khanh cảm thấy mình cần phải sửa lại những suy nghĩ hạ lưu của họ: "Ta và Bùi đạo quân chỉ là bạn, không có gì khác.”

Đào Khanh vẻ mặt trịnh trọng nói: "Ta đã khác trước kia, ta không muốn tu Phong Nguyệt Đạo nữa, ta muốn chuyển sang tu ... Đúng, ta muốn chuyển sang Vô Tình Đạo.”

"Ha ha, tiểu sư thúc, thật buồn cười, còn đùa giỡn với bọn ta như vậy.”

Đào Khanh tức giận: “Ta nói nghiêm túc đấy!”

Lang quân tốt thủ nam đức sẽ không thể luyện Hợp Hoan công pháp nữa, y đã vì chuyện này mà khóc rất nhiều.

Nhưng y càng nghiêm túc thì các sư điệt lại càng cười vui vẻ, thậm chí còn nổi loạn nói: “Tiểu sư thúc dễ thương quá”.

"Đừng cười nữa!”

Đào Khanh nắm chặt nắm đấm, đang muốn đánh bọn họ, đột nhiên nghe được một giọng nam trong trẻo từ phía sau truyền đến: “Ai chọc tiểu sư thúc của các ngươi không vui?”

Các đệ tử im lặng, lần lượt co rúm lại như chim cút, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Giọng nói này là…

Đào Khanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng quay lại, nhìn thấy chiếc ma thuyền khổng lồ do Hợp Hoan Cung phái đến đang lơ lửng trên bầu trời. Hai tu sĩ Nguyên Anh bước xuống thuyền, là một nam một nữ.

Nam nhân buộc tóc, tay cầm một chiếc quạt gấp, đôi mắt đào nở nụ cười, ống tay áo rộng màu xám tuyết không thể che giấu vẻ lịch lãm của hắn.

Nữ nhân búi tóc, mặc váy màu đỏ, lụa trải trên sàn, lông mày điểm xuyết chu sa, môi đỏ da trắng, xinh đẹp mê hoặc.

Nhìn thấy Đào Khanh quay đầu lại, bọn họ đều cười nhẹ vẫy tay với y.

"Bạch sư huynh, Trinh Liên sư tỷ!”

Đào Khanh hưng phấn đến mức không nhịn được lao tới ôm lấy mọi người.

Hai người này là sư huynh sư tỷ thân cận nhất của y, ngũ sư huynh Bạch Phục Ngọc và lục sư tỷ Lộ Trinh Liên.

Trinh Liên sư tỷ nhéo chóp mũi Đào Khanh, trong mắt tràn đầy yêu thương: “Mới mấy ngày không gặp, sao cục cưng của chúng ta lại xinh đẹp như vậy?”

Đào Khanh nghe vậy liền cảm thấy buồn, đối với y, không phải chỉ là vài ngày. Đào Khanh đã không gặp các sư huynh sư tỷ của mình nhiều năm rồi, sau khi theo Trang Yến đến Linh Chiếu Quỷ Thành, cho đến khi chết, y cũng không thể quay lại Hợp Hoan Cung.

Đào Khanh vẫn còn nhớ ánh mắt dịu dàng và lo lắng trong mắt Trinh Liên sư tỷ trước khi y rời đi, y được Bạch sư huynh đưa đến cổng Linh Chiếu Quỷ Thành.

Nhưng bây giờ gặp lại, y đã chết một lần, mà kiếp trước tất cả sư huynh sư tỷ sư muội của y chỉ có thể mang về thân thể của y…

“Trinh Liên sư tỷ.”

Tràn đầy hoài niệm, y nhẹ nhàng gọi Lộ Trinh Liên, cuộn tròn trong vòng tay nàng.

"Sao vậy bé cưng, ai bắt nạt đệ vậy?”

Lộ Trinh Liên kinh ngạc ôm lấy y, vỗ vỗ lưng y, nghe được trong thanh âm có ủy khuất, nàng lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn các đệ tử: "Ngươi bắt nạt đệ ấy à?”

Các đệ tử kinh hãi lắc đầu: "Chúng ta sao dám!”

"Các ngươi không dám sao?" Bạch Phục Ngọc sư huynh nghiêng mắt nhìn bọn họ, trên mặt mang theo nửa nụ cười, "Ta cảm thấy các ngươi khá là dũng cảm, đã học được cách cười nhạo tiểu sư thúc của mình rồi?”

"Không phải, chỉ là tiểu sư thúc nói đùa, người nói muốn tu Vô Tình Đạo…”

Lời này vừa nói ra, hai vị sư huynh sư tỷ đều giật mình, lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

"Đừng đùa như vậy." Lộ Trinh Liên nhẹ chọc vào trán Đào Khanh, "Cho dù là nói đùa, sư tỷ nghe xong cũng sẽ đau lòng. Bé cưng của chúng ta xinh đẹp như vậy, làm sao có thể tu Vô Tình Đạo? Đừng nói bừa nữa.”

“Sư tỷ…”

Đào Khanh cảm thấy khó chịu. Rõ ràng y rất nghiêm túc, tại sao mọi người lại cho rằng y đang nói đùa? Hình ảnh của y trong mắt họ là gì?

Xem ra chỉ có thể dùng hành động để thuyết phục họ rằng những gì y nói là sự thật!

Bạch Phục Ngọc nhịn không được cười nói: "Được rồi, Khanh Khanh, sư tỷ của đệ mấy ngày nay đã cẩn thận chọn quà cho đệ, nếu đệ đi theo Vô Tình Đạo, mọi cố gắng của muội ấy đều sẽ uổng phí, đệ nỡ phụ lòng tốt của muội ấy sao?”

"Sao huynh nói ra?" Lộ Trinh Liên không hài lòng, "Ta rõ ràng là muốn tạo bất ngờ cho bé cưng.”

"Xin lỗi, là lỗi của ta." Bạch Phục Ngọc cười nói, "Chúng ta trở về ma thuyền trước đi.”

Một nhóm người ma thuyền của Hợp Hoan Cung. Chiếc ma thuyền rất sang trọng tráng lệ, cấu trúc khổng lồ, tổng cộng có mười sáu tầng.

Các đệ tử sống ở tầng tám, giải tán ngay sau khi đến tầng của mình, vì sợ bị các sư thúc phát trách phạt. Đào Khanh đi theo các sư huynh sư tỷ, tiếp tục bước lên trên lan can được chạm khắc, đôi mắt đầy hoài niệm.

“Trinh Liên sư tỷ,” Đào Khanh mong đợi hỏi, “Tỷ mua gì cho ta vậy?”

Trinh Liên sư tỷ đối với y rất tốt, cho y rất nhiều thứ, nhiều đến mức y không nhớ lần này sư tỷ đã tặng y cái gì.

"Ta bảo đảm đệ sẽ thích." Lộ Trinh Liên tràn đầy tự tin, "Sư tỷ đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Bạch Phục Ngọc dùng quạt vỗ vỗ lòng bàn tay: “Nhưng Trang Quỷ Quân nhất định sẽ rất không vui.”

"Ta sợ Trang Yến sao?" Lộ Trinh Liên hừ lạnh một tiếng, "Hắn độc chiếm bé cưng nhiều năm như vậy, hắn không cùng bé cưng song tu thì thôi đi, còn không cho đệ ấy tìm người khác tu luyện, bá đạo như vậy sao? Hôm nay ta quyết định làm chủ cho bé cưng!”

Bạch Phục Ngọc trầm tư một lát, cuối cùng nói: "Quên đi, thế thôi. Nếu Trang Quỷ Quân nổi giận, ta và muội sẽ cùng nhau gánh chịu. Hắn sẽ không thể gϊếŧ cả hai chúng ta.”

“Sư huynh, mọi người…”

Nghe được hai người nói chuyện, Đào Khanh mơ hồ nhớ tới cái gì, hai mắt đột nhiên sáng lên.