Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Sư Đệ Vạn Nhân Mê Chỉ Muốn Giữ Nam Đức

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chạm vào hoa văn sơn nguyệt trên quần áo của mình, Đào Khanh cảm thấy vui mừng không thể kìm được nữa, y quay trở lại phòng, lấy lá truyền âm phù của sư tôn ra khỏi nhẫn Tu Di. Nó có hình dạng giống như một bông tuyết, y cầm nó trong tay, cảm thấy ý lạnh.

Y đổ linh lực vào truyền âm phù, háo hức chờ đợi.

Rất nhanh, trong truyền âm phù vang lên một giọng nam ôn hòa trong trẻo, cười gọi: "Khanh Khanh?”

“Sư tôn!”

Nghe thấy giọng nói của sư tôn, mũi Đào Khanh cảm thấy chua chát, giọng nói đột nhiên dịu xuống, nịnh nọt nói: "Là Khanh Khanh.”

Sư tôn khẽ mỉm cười: “Xem ra Khanh Khanh nhớ vi sư rồi.”

“Đương nhiên là nhớ.”

Đào Khanh ôm truyền âm phù vào ngực, ánh mắt có chút ẩm ướt, nhưng trong giọng điệu lại tràn đầy ý cười ngọt ngào: “Ta vừa mới ra khỏi Tâm Trì Động Thiên, đã mặc bộ quần áo mới do sư tôn đưa tới rồi. Cảm ơn sư tôn luôn chiếu cố ta.”

"Tại sao phải cảm tạ ta?" Sư tôn cười nói: "Ngươi là đệ tử duy nhất của ta, ngoại trừ ngươi còn có thể quan tâm ai?”

"Sư tôn..." Đào Khanh nhịn không được lẩm bẩm nói: "Người thật tốt.”

"Vậy ngươi sớm trở về đi." Sư tôn cười nói: "Ta vẫn luôn đợi nghe ngươi đọc xong tạp văn lần trước.”

"Ta sẽ nhanh trở lại!" Đào Khanh thề.

Thầy trò trò chuyện hồi lâu, Đào Khanh mới miễn cưỡng kết thúc truyền âm. Y ôm truyền âm phù hình bông tuyết lạnh giá, lòng lại thấy ấm áp vô cùng.

Nếu hỏi ai là người tốt nhất trên đời, đối với Đào Khanh, chắc chắn sẽ là sư tôn Cố Tuyết Đình của y.

Năm xưa Cố Tuyết Đình là người đẹp nhất Ma môn, tiên tư ngọc chất, tao nhã vô song, lúc đó hắn vốn không muốn thu đồ đệ, nhưng Đào Khanh ngưỡng mộ vẻ ngoài của hắn, theo đuổi hắn suốt một năm, cảm động Cố Tuyết Đình, trở thành đệ tử duy nhất của hắn.

Cố Tuyết Đình vẫn luôn sống ẩn dật, vào ngày bái sư, Đào Khanh lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo thật sự của hắn, rực rỡ như trong tưởng tượng, đáng tiếc đôi mắt lại bị che phủ bởi một tấm vải đen, hắn đã bị mù rồi.

Ba trăm năm trước, thiếu chủ Hợp Hoan Cung gặp phải ám toán. Cố Tuyết Đình thân là sư huynh, vì cứu hắn, không chỉ tu vi gần như bị hủy, mà thức hải cũng bị phá, đôi mắt mất đi ánh sáng, từ đó trở thành một phế nhân.

Đây chính là lý do tại sao hắn không muốn nhận đệ tử.

Lúc đó Cố Tuyết Đình ngồi ở trên cao, tóc đen áo trắng, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, giống như một pho tượng làm từ băng tuyết.

Hắn thờ ơ nói: “Ngươi rất mong được gặp ta, bây giờ nhìn thấy ta trông như thế này. Nếu cảm thấy hối hận thì đổi ý nhận người khác làm thầy cũng chưa muộn.”

"Sư tôn vì sao lại nghĩ đệ tử sẽ hối hận?”

Thiếu niên Đào Khanh dựa việc sư tôn không nhìn thấy, rất phản nghịch nhìn chằm chằm hắn, không hề rời mắt.

“Nếu đã thấy trăng sáng, ai còn có thể thích ánh sáng của đom đóm?”

Khi đó y chỉ nghĩ, dựa vào gương mặt này của Cố Tuyết Đình, y cũng sẽ không bao giờ hối hận khi bái hắn làm thầy.

Nhưng sau này Đào Khanh phát hiện, lúc họ gặp nhau lần đầu, Cố Tuyết Đình chỉ giả vờ thờ ơ, thực chất hắn là một người cực kỳ hiền lành, bảo vệ đệ tử, đối xử rất tốt với y, y xem Cố Tuyết Đình như phụ thân của chính mình.

Đào Khanh theo Trang Yến đến Linh Chiếu Quỷ Thành, một trong những nguyên nhân là vì sư tôn của y, nghe nói trong thành có một bí thuật có thể chữa lành vết thương cũ của sư tôn, nhưng y lại không thể tìm thấy nó cho đến khi chết. Đào Khanh nghĩ tới đây, có lẽ y đã bị lừa, dù sao đây là những gì Liễu Miêu Nhi đã nói với y.

Đào Khanh sờ lên hoa văn trên quần áo của y, đôi mắt mềm mại như nước, bởi vì y biết mỗi nét vẽ đều được sư tôn cẩn thận dò dẫm tìm giấy.

Suy nghĩ một lúc, y cởϊ qυầи áo, gấp cẩn thận rồi đặt lên gối. Y không muốn làm nhăn quần áo, muốn nhìn ngắm thêm vài ngày nữa mới mặc vào.

Gọi Kim Ngọc đi tìm quần áo cho mình, Đào Khanh vui vẻ chuẩn bị đi gặp Lan Y.

Lúc nãy tìm kiếm lá truyền âm phù, Đào Khanh phát hiện có một công pháp nhập môn đơn giản được lưu trữ trong nhẫn Tu Di, đem qua cho Lan Y rất thích hợp.

Được Kim Ngọc dẫn đến phòng Lan Y, Đào Khanh gõ cửa: "Nhạn Nhạn, ta đây, ta vào nhé?”

Ồ, Tiểu Thố Gia đến rồi.

Lạc Chính Lan Y đang tức giận cắm móng tay vào chiếc gối mềm mại, cười lạnh lùng, đi tới mở cửa cho Đào Khanh, vừa mở cửa, hắn làm ra vẻ mặt yếu ớt: "Lang quân, mời vào.”

Hương hoa lan tao nhã phả vào mặt, Đào Khanh hít một hơi thật sâu.

Lương Duyên đứng sau Đào Khanh, cau mày khi thấy Lạc Chính Lan Y không những không thay áo, mà còn mặc thêm chiếc áo khoác bên ngoài vốn được cất trong tủ, che thật chặt.

Nếu biết tên lô đỉnh này không vâng lời, hắn đã dẫn người đến ép tên này thay quần áo.

Lạc Chính Lan Y nhìn thoáng qua biểu tình của hắn, nhếch môi cười lạnh. Sau khi Đào Khanh đi vào, hắn hơi xắn tay áo khoác lên, lộ ra một đoạn áo trắng trong suốt cho Lương Duyên xem: “Ta đã mặc rồi, mặc ở bên trong, một lát sẽ cởi ra cho lang quân xem.”

Lương Duyên sửng sốt, vẻ mặt dịu dàng, gật đầu nói: "Công tử có lòng.”

Hắn từ bên ngoài đóng cửa lại, để Đào Khanh một mình với Lan Y.

Đào Khanh đi một vòng trong phòng, cẩn thận kiểm tra xem cách bố trí trong phòng có vấn đề gì không, nếu có thì y sẽ thay đổi càng sớm càng tốt.

Lạc Chính Lan Y đứng ở cửa, không khỏi thầm cười lạnh, khi thấy Đào Khanh nửa ngày vẫn không quay lại nhìn hắn.

Lúc vào Tiểu Thố Gia còn bị mê hoặc bởi việc ngửi mùi của hắn, bây giờ lại cùng hắn chơi lạt mềm buộc chặt? Diễn cho ai xem?

Xem y bộc lộ bản chất thật của mình thế nào, sau đó... biến y thành một con rối.

Lạc Chính Lan Y khinh thường cởϊ qυầи áo ra, Đào Khanh quay lưng về phía hắn, hắn chỉ mặc một chiếc váy trong suốt, gần như khỏa thân.

"Lang quân... quay lại nhìn ta có được không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »