Chương 4

Thiên Ninh trở về sân của mình liền bắt đầu cúi đầu xem thoại bản, đắm chìm trong những câu chuyện máu me, hoàn toàn không để ý đến bên ngoài long trời lở đất.

Xem mệt nhọc liền qua ôm con mèo trắng bông đi ngủ, cho đến sáng sớm hôm sau, có nha hoàn gõ cửa, vào phòng tặng đồ.

"Lục tiểu thư, đây là tứ thiếu gia phân phó nô tỳ đưa tới cho ngài. Nói là một canh giờ sau, phu nhân cùng ngũ tiểu thư hồi phủ, làm ngài thu thập chỉnh tề đi nghênh đón nhị vị." Nha hoàn nói, bên ngoài liền có một đám người dẫn theo mấy cái rương lớn vào sân.

Thiên Ninh mắt buồn ngủ mông lung không phản ứng với nha hoàn.

Nàng tối hôm qua xem thoại bản đến khuya, bây giờ rất buồn ngủ, lật người tiếp tục ngủ.

Ngủ đến tự nhiên tỉnh giấc thì đã gần trưa, Thiên Ninh là bị đói tỉnh.

Nàng cho tiểu bạch và pi pi ăn cá và gạo, lại lấy ra bánh rán hành do lão nhân cho nàng từ túi trữ vật để lót dạ, ăn xong bắt đầu thu dọn phòng, mở ra cái rương lớn nàng mang từ nhà đến.

Nếu là quản sự ở đây nhất định sẽ bị sốc.

Trong rương chứa đầy những thứ lộn xộn, nhưng đều là phiên bản thu nhỏ, như nồi, chén, gáo, bồn, giường, bàn ghế, thoại bản, vật trang trí……

Lo lắng nha đầu đổi chỗ ở mới ngủ không ngon, lão nhân liền kém đem toàn bộ gia cấp Thiên Ninh chuyển đến đây!

Thiên Ninh lấy ra một số đồ trang trí, những món đồ mini ấy vừa rời khỏi cái rương liền dần dần to ra, trở về kích cỡ ban đầu.

Cái rương này là một món thần khí, bất cứ thứ gì nhét vào đều có thể thu nhỏ lại, có thể chứa vô số đồ vật, nhưng có một điểm bất tiện… đồ vật thu nhỏ, trọng lượng lại không giảm. Trong rương ước chừng chứa đồ đạc nặng bằng cả một căn nhà, nên Thiên Ninh mới nói với quản sự là lấy bất động.

Thiên Ninh sửa sang lại căn phòng cho giống với căn phòng của nàng ở nhân gian.

Nhìn xung quanh quen thuộc, tâm trạng nàng khá tốt, liền lấy ra một quyển thoại bản mới, tiếp tục chìm đắm trong những câu chuyện thú vị.

Đến nỗi mấy cái rương đồ đạc lớn trong sân, nàng thậm chí còn không thèm nhìn.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, gần đến trưa, một nha hoàn vào thúc giục: “Lục tiểu thư, sao ngài còn nằm trong phòng? Phu nhân, ngũ tiểu thư, tứ thiếu gia và cả tiểu thái tử của Long tộc đang đợi ngài dùng bữa.”

Thiên Ninh lúc này đang đọc đến đoạn cao trào ngược luyến tình thâm trong truyện, vội vàng đóng sách lại, tính toán ăn nhanh để về đọc tiếp.

“Đã biết, đi thôi.”

Nha hoàn vẫn chưa nhúc nhích, ánh mắt dừng trên chiếc váy dài màu lục nhạt có miếng vá của nàng: “Ngài cứ mặc như vậy đi gặp phu nhân không hợp lễ nghi.”

Nàng vừa nói vừa phân phó những nha hoàn khác mở mấy cái rương lớn trong sân, bên trong chứa đầy quần áo trang sức, sự xa hoa giàu sang mà người thường không dám mơ tưởng: “Tứ thiếu gia nói, ngài mười mấy năm nay ở bên ngoài quá khổ, giờ trở về gia tộc, không thể làm mất mặt Văn Nhân gia. Văn Nhân gia sẽ không tiếc những thứ vật chất này, ngài muốn gì cứ tự nhiên chọn trong đó.”

Thiên Ninh vốn không định để ý đến nha hoàn lắm mồm này, nhưng khi mấy cái rương lớn được mở ra, bên trong toàn là đồ đã qua sử dụng.

Điều này khiến Thiên Ninh không thể không kéo dài thời gian đọc thoại bản của bản thân.

“Ngươi nói tất cả những thứ này đều là cho ta?”

“Đúng vậy. Còn xin ngài về phòng sửa sang lại dung nhan.”

Thiên Ninh về phòng, nhưng không lấy bất cứ thứ gì.

Điều này khiến nha hoàn có chút bất mãn, những thứ này là thứ mà người khác mơ ước, vậy mà Lục tiểu thư lại không thèm lấy? Sáng nay không đi đón phu nhân và ngũ tiểu thư đã là không hợp lễ nghĩa, phu nhân còn chưa trách tội, giờ còn kéo dài…

Khi Thiên Ninh bước ra khỏi phòng, trên đầu nàng có thêm một con chim sẻ.

“Lục tiểu thư, ngài rốt cuộc định làm gì? Đã sắp đến giờ ăn rồi, sao có thể để phu nhân và ngũ tiểu thư chờ ngài?”

Thiên Ninh thậm chí còn không thèm nhìn nha hoàn: “Pi pi, đốt hết những thứ này đi.”

Nàng chỉ tay về phía những cái rương, bọn nha hoàn còn chưa kịp phản ứng, con chim sẻ nhỏ so quả tử lớn hơn không được bao nhiêu liền vỗ cánh bay lên những cái rương, trong miệng phun ra từng đoàn ngọn lửa nhỏ.

Ngọn lửa trông như gió thổi qua là tắt, nhưng khi chạm vào cái rương chỉ trong nháy mắt, như thể đập vỡ đê, ngọn lửa dữ dội bùng lên trong sân!

“A a a —— đi lấy nước!”

“Mau, mau cứu hỏa!”

Bọn nha hoàn hoảng loạn, Thiên Ninh kéo một nha hoàn ngơ ngác đứng đó, suýt nữa bị lửa thiêu thành tro, hỏi: “Đi ăn ở đâu? Ngươi dẫn ta đi.”

“Lục, lục tiểu thư…… Này hỏa……”

Tiểu nha hoàn hoảng loạn không biết làm gì, nàng không hiểu sao lúc này, Lục tiểu thư lại có thể bình tĩnh hỏi ăn cơm ở đâu?

“Chẳng phải có họ ở đây lo liệu sao?”

Thiên Ninh lấy ra một ít gạo chứa linh khí làm phần thưởng, nàng nhẹ nhàng vỗ đầu pi pi dặn dò: “Lát nữa đốt sạch nhớ thu hồi lửa lại nhé.”

Chim sẻ ngẩng đầu, ríu rít đáp lời.

Tiểu nha hoàn mạc danh cảm thấy từ con chim sẻ cảm nhận được sự kiêu ngạo, biểu tình cầu khen ngợi?

Trong ánh lửa, không ít người hầu vội vã chạy vào sân với thùng nước để cứu hỏa, chỉ có hai bóng người quay lưng bỏ đi, nhưng dù bao nhiêu nước đổ vào, ngọn lửa vẫn không hề có dấu hiệu suy yếu.

Tiểu nha hoàn dẫn người đến thiện phòng, giọng nói run run: “Phu, phu nhân… Lục tiểu thư đến…”