Chương 4

Minh Duệ hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ như thế, tuy rằng hắn từng ảo tưởng vô số lần, thậm chí mơ thấy cùng đại sư huynh làm chim liền cánh, nhưng giấc mộng tốt đẹp nhất cũng là hắn cưỡиɠ ɧϊếp Ninh Phong Loan, mà Ninh Phong Loan thì không có cự tuyệt cùng oán ghét hắn, còn về chuyện đại sư huynh chủ động tháo thắt lưng cởϊ áσ ở trước mặt hắn thế này, thật sự là hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cũng bởi vậy cho dù là thân thể hay lý trí thì cũng đều hoàn toàn từ chối chuyện như vậy, càng đừng nói ngăn lại.

Hắn thậm chí còn cảm thấy động tác Ninh Phong Loan có chút chậm, hận không thể có thể vươn tay giúp đối phương một phen.

Nhưng Minh Duệ gắt gao áp chế sự xúc động của chính mình, bởi vì tuy rằng bề ngoài Ninh Phong Loan thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng hắn lại có thể nhận thấy được ngón tay đối phương đều đang run rẩy.

Cái này làm cho Minh Duệ cảm thấy đại sư huynh trong lòng mình giống như một con chim sợ cành cong, chỉ cần mình hơi làm ra động tác gì…… Cho dù động tác cũng không khác người, cũng sẽ làm cho con chim này hoảng sợ mà bay đi.

Đây là chuyện không muốn thấy, hắn muốn hoàn toàn nắm giữ chú chim này trong lòng bàn tay, muốn cho chú chim buông bỏ mọi phòng bị đối với chính mình, lộ ra bộ lông đẹp nhất với hắn, mà không phải muốn làm tổn thương đối phương.

Nghĩ như vậy, Minh Duệ lại nhẫn nại cắn đầu lưỡi lần nữa, vị máu tanh ngọt lại lan ra trong miệng.

Cũng may áo trong không khó cởi, mặc dù ngón tay run, một lát sau Ninh Phong Loan cũng cởi ra được.

Y run nhẹ không thể kiềm chế được, nhưng lại không chừa lại cho mình con đường lui, cũng cởi luôn cái áo trong thuần trắng xuống……

Sở dĩ Ninh Phong Loan làm ra chuyện vô liêm sĩ như thế, là bởi vì y phát hiện tâm tư của mình càng ngày càng đen tối.

Tuy rằng y đã cố gắng khống chế, nhưng vẫn luôn không kiềm chế được suy nghĩ nếu Minh Duệ không tìm được đạo lữ, thì sẽ có thể vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Loại suy nghĩ này xuất hiện ngày càng thường xuyên trong đầu của y, y rất lo lắng một ngày nào đó mình sẽ không khống chế được mà làm ra chuyện ngăn trở hạnh phúc của Minh Duệ.

Y không muốn như vậy, không muốn làm tổn thương Minh Duệ, cũng chỉ có thể làm tổn thương bản thân.

Cho nên y mới có thể bày ra thân thể dị dạng của mình ở trước mặt Minh Duệ.

Như vậy giữa hai người sẽ không còn khả năng, y cũng có thể hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ si tâm vọng tưởng, cắt đứt đường lui của mình.

Điều này đều tốt cho cả hai.

Chỉ là tuy rằng nghĩ như thế, nhưng Ninh Phong Loan lại cảm thấy trong lòng mình rét run từng cơn, trong cổ họng càng như bị bông gòn chặn lại, ngay đến hô hấp cũng trở nên khó khăn lên, chỉ có thể thở gấp gáp dồn dập, hoàn toàn không thể làm ra được động tác khác.

Cuối cùng y tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, che giấu nổi đau đớn trong ánh mắt, nhưng cũng bởi vậy mà không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Minh Duệ.

Minh Duệ nhìn cảnh đẹp trước mắt, chỉ cảm thấy đầu óc nổ “đùng” một cái nóng lên, khuôn mặt nháy mắt cũng đỏ chút, ngay sau đó hô hấp trong xoang mũi cũng trở nên nóng rực lên.

Hắn vừa mới bị động tác của Ninh Phong Loan mê hoặc, hoàn toàn không nghĩ câu ‘’Đây là đồ ta dùng’’ của đối phương rốt cuộc là có ý, mãi cho đến giờ phút này mới phản ứng lại được.

Đây đây đây, đại sư huynh thật sự mặc thứ này!

Minh Duệ cổ họng lăn lộn…… Tuy rằng hắn đã biết đại sư huynh có chút ham mê “Biếи ŧɦái”, nhưng lại không nghĩ tới đối phương “Biếи ŧɦái” đến mức như vậy.

Thậm chí hắn có chút ngây người trong chốc lát, nghĩ không rõ vì sao chuyện lại phát triển đến mức này, tại sao đại sư huynh lại phải nói chuyện riêng tư này cho mình biết.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy hình ảnh trước mắt có cái gì hài hòa, cũng không có đầu óc suy nghĩ về chân tướng tại sao đại sư huynh làm như thế.

Bởi vì Ninh Phong Loan mặc yếm, thật sự là quá mê người!

Yếm màu đỏ tươi kia khiến cho làn da vốn trắng nõn của đại sư huynh tựa như sắp phát sáng, còn hai sợi dây mảnh kéo ra từ yếm màu đỏ tươi, đè ở phía trên xương quai xanh tinh xảo đẹp đẽ, lại vòng ra sau gáy…… Thật sự là làm người ta hận không thể kéo nó xuống, nhìn cảnh đẹp bị giấu ở phía bên dưới.

Chỉ nghĩ như thế, Minh Duệ liền cảm thấy mình sắp mất mặt chảy máu mũi rồi.

Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không thể dời tầm mắt, còn cảm thấy có nhìn thế nào cũng không đủ, thậm chí muốn nhìn đại sư huynh tiếp tục làm ra động tác mê người hơn……

Nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn mê trai…… Minh Duệ hơi nhíu mày lại, bởi vì hắn còn phát hiện phía dưới yếm, hình như có hai khối phồng lên, đang phập phồng theo hô hấp có hơi kịch liệt của đại sư huynh.

Thế là hắn có chút nghi hoặc hỏi: “Đại sư huynh, dưới yếm của ngươi có gì đấy?”

Nghe hắn hỏi như thế, Ninh Phong Loan run rẩy dữ hơn.

Nhưng không đợi y trả lời vấn đề này, thân thể Minh Duệ còn nhanh hơn đầu óc nâng tay lên ấn nhẹ vào chỗ phồng kia một cái.

Ngay sau đó Minh Duệ càng thêm nghi hoặc, “Tại tại tại…… tại sao lại mềm như thế?”

Ninh Phong Loan có chút buồn bã, nhưng sau khi y lộ ra nửa người trên, sắc mặt vốn dĩ đã trở nên tái nhợt, nhưng giờ phút này bị Minh Duệ chạm vào như thế, dưới da thịt lập tức hiện lên màu đỏ, thậm chí ngay đến làn da trên người cũng biến thành màu hoa anh đào.

Bởi vì đầu ngón tay của Minh Duệ quá nóng, cho dù còn cách một tầng vải dệt, nhiệt độ kia dường như truyền tới trong lòng của y, thiêu đốt toàn thân y nóng rực.

Mà sau khi Minh Duệ nhận thấy được sự thay đổi của Ninh Phong Loan, tuy rằng vẫn có chút không rõ nguyên do, nhưng khuôn mặt không tự chủ được trở nên càng đỏ hơn.

Cho dù hắn từng học rất nhiều thứ, thậm chí còn làm mọi thứ trong mơ, nhưng dẫu sao hắn cũng còn là trai tơ, cũng chưa từng làm gì cả……

Bởi vậy đầu óc hắn cũng rối bời, nhưng lại theo bản năng không chịu thu hồi tay, còn ấn thêm một cái ở nơi đó, chỉ là giọng nói đã có chút nói lắp, “Cũng…… Cũng, cũng không được mềm lắm……”

Hắn còn véo nhẹ một cái, “Núm hơi cứng……”

Ninh Phong Loan:……

Ninh Phong Loan chỉ cảm thấy bị động tác của Minh Duệ làm cho dâng lên từng luồng nóng bỏng, rồi truyền đến khắp người, làm cho y tê dại không thôi, ngay đến eo đều muốn mềm xuống, thậm chí hô hấp cũng trở nên càng thêm dồn dập, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Y vội vàng áp lưng trần của mình vào tường đá xanh phía sau, để cho lạnh lẽo và đau đớn hạ nhiệt cơ thế, lông mi lại không ngừng run rẩy.

Mà giờ phút này cuối cùng Minh Duệ cũng đã phản ứng lại đây.

Hắn cũng không ngốc, hắn chỉ là nhất thời đầu óc bối rối mà thôi, nhưng chờ sau khi hắn hiểu được, lại có chút không thể tin tưởng, “Sư…… Sư……”

Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Ninh Phong Loan, ổn định một chút mới tiếp tục mở miệng, “Ta nênkêu ngươi sư huynh, hay là sư tỷ?”

Sau khi hỏi ra câu này, tim hắn đập như nổi trống.

Người hắn yêu là Ninh Phong Loan, cho nên là sư huynh hay sư tỷ thì đều không sao cả.

Nhưng nếu Ninh Phong Loan là sư tỷ, vậy thì cơ hội của mình sẽ lớn hơn rồi đúng không.

Hắn thậm chí còn suy nghĩ đến nếu bây giờ thừa nhận mình là nam nhân, lấy lý do muốn chịu trách nhiệm vì đã nhìn thân thể của Ninh Phong Loan, khả năng làm đối phương gả cho mình sẽ lớn bao nhiêu?

Minh Duệ cũng không cảm thấy mình là chính nhân quân tử, hắn lập tức suy nghĩ nên nói thế nào, giải thích nguyên nhân mình che giấu giới tính, phải nói cho đáng thương vào, nếu có thể làm Ninh Phong Loan mềm lòng…… Ninh Phong Loan luôn mềm lòng, nhất định sẽ tha thứ cho mình, sau đó gả cho chính mình!

Chắc chắn sẽ chịu!