Chương 14: Tiểu Sư Muội Thông Minh, Tam Sư Huynh Ngốc Nghếch (1)

"Các ngươi ít gây chuyện lại đi, Thông Trần trưởng lão không dễ bị lừa đâu."

Minh Tuệ cả miệng toàn bánh, mơ hồ phân trần: "Đó là do con mèo Đại Hoàng chết tiệt kia bọn đệ vốn định giúp tiểu sư muội quét dọn mà."

Huyền Tịch cũng thêm vào: "Phải đấy, chúng ta vốn có lòng tốt, ai ngờ Đại Hoàng lại quấy rối."

Khương Trúc uống mấy ngụm nước, bực bội nói: "Các huynh còn nói nữa, ban đầu ta chỉ cần ba ngày là có thể ra khỏi Phật đường rồi."

Tổng cộng có gần mười vạn Phật châu, mà họ mới xâu được một vạn hạt.

Con đường này còn gian nan lắm.

Thiền Tâm nhìn hai chậu lớn đầy hạt Phật châu, chỉ biết lắc đầu.

Nhiều thế này, không đến nửa tháng thì xâu không xong đâu.

Huyền Tịch vỗ trán, một ý tưởng xấu chợt lóe lên trong đầu.

Hắn ta lén lút đứng ở cửa nhìn trái nhìn phải, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, rón ra rón rén chạy về.

Ngoắc tay bảo mọi người đến gần.

"Ta có một cách này, không bằng mỗi ngày tứ sư đệ mỗi ngày giúp chúng ta lén mang một ít Phật châu ra ngoài, dù sao mười vạn hạt nhiều như vậy, bọn họ cũng không đếm từng hạt đâu, thế nào?"

Minh Tuệ lập tức lắc đầu liên tục, phản đối kịch liệt.

"Tam sư huynh, cách này của huynh cũng quá nguy hiểm, tứ sư huynh mang hạt Phật châu đi thì để ở đâu? Trên hạt Phật châu đều có khắc huyền văn, các trưởng lão chỉ cần liếc mắt một cái là phát hiện ngay. Nếu bị phát hiện thì cả đám chúng ta xong đời."

Thông Trần trưởng lão vốn đã rất tức giận, nếu còn bị bắt gặp lần nữa thì phạt họ đến chết không phải là không thể.

Nghĩ đến khuôn mặt hung dữ đáng sợ của trưởng lão, Minh Tuệ không khỏi rùng mình, liên tục bác bỏ ý kiến chó chết của Huyền Tịch.

Huyền Tịch vung tay, nản lòng ngồi xuống đất: "Thế các ngươi nói phải làm sao bây giờ, thật sự ngồi đây xâu chuỗi nửa tháng sao? Vậy cũng quá nhàm chán rồi."

Khi cả bốn người đang im lặng suy nghĩ, Khương Trúc bỗng nở nụ cười.

Nàng nói: "Tứ sư huynh, huynh giúp ta tìm một ít công cụ, ta muốn thử xem cách của mình có khả thi không."

"Tiểu sư muội, muội chắc chắn thứ đồ chơi này có thể giúp chúng ta xâu chuỗi hạt không?"

Huyền Tịch nghi ngờ nhìn hai thanh gậy được ghép lại thành hình bầu dục nhưng không hoàn toàn nối liền.

Thứ này trông đơn giản quá đi.

"Chắc là được."

Khương Trúc lung tung nắm một nắm Phật châu đặt lên hai thanh gậy bầu dục, rồi thử dùng linh lực một chia làm hai, lần lượt gia trì lên hai thanh gậy.

Dưới tác động của linh lực, cây gậy tròn bắt đầu rung động không ngừng, lăn từ ngoài vào trong, còn hạt Phật châu trên đó, dưới lực rung vừa đủ cũng liên tục điều chỉnh vị trí.

Minh Tuệ làm theo lời Khương Trúc dặn dò, dùng linh lực làm cho sợi dây trở nên cứng như kim.

Cậu nhắm thẳng vào lỗ của hạt Phật châu đầu tiên trên thanh gậy và xỏ qua, chưa đầy hai giây, hơn hai mươi hạt đã được xâu xong.

Minh Tuệ ngay lập tức tròn xoe mắt, cầm sợi dây vui mừng khôn xiết: "Oa, tiểu sư muội thật thông minh!"

Khương Trúc khiêm tốn nói: "Đâu có đâu, tất cả là trí tuệ của người xưa."

Nàng cũng chỉ đang thử xem thôi.

Công cụ xâu hạt thời hiện đại sử dụng nam châm xung điện và dòng điện, không ngờ linh lực cũng có thể làm được.

Huyền Tịch cầm lấy công cụ trông bình thường này, lật qua lật lại xem, xem thế nào vẫn không hiểu nổi.

"Đây là pháp bảo gì thế, không thấy có gì đặc biệt cả, chẳng lẽ cây gậy này có điều gì đặc biệt?"