Chương 15: Tiểu Sư Muội Thông Minh, Tam Sư Huynh Ngốc Nghếch (2)

Thiền Tâm lắc đầu: "Đây chỉ là gỗ bình thường."

Hai thanh gậy này là do hắn tìm tới, chính hắn hiểu rõ nhất, chỉ là theo lời dặn dò của tiểu sư muội mà gọt cho chúng nó nhẵn mịn thôi.

Huyền Tịch đặt "pháp bảo" xuống đất, bắt chước cách của tiểu sư muội đặt Phật châu lên, rồi bắt đầu vận linh lực.

Vì sức mạnh của linh lực quá mạnh mẽ, cả công cụ đều nhảy lộn xộn trên sàn, các hạt Phật châu đương nhiên cũng rơi xuống không còn yên phận ở trên thanh gậy nữa, văng tung tóe khắp nơi.

Chẳng bao lâu sau, chỉ nghe một tiếng "bụp," hai thanh gậy nổ tung.

Huyền Tịch ngoác mồm..

Khương Trúc không nói nên lời.

Thiền Tâm thở dài.

Minh Tuệ thì ôm đầu khóc nức nở: "Tam sư huynh, huynh làm hỏng pháp bảo của chúng ta rồi!"

Huyền Tịch lắp bắp: "Ta... ta không ngờ nó lại dễ hỏng thế này."

Hắn ta còn tưởng đó là pháp bảo gì, kết quả lại thật sự chỉ là gỗ bình thường, một chút linh lực cũng không chịu nổi.

Khương Trúc mới chỉ ở tầng hai luyện khí, linh lực mỏng manh.

Còn Huyền Tịch đã đạt đến Kim Đan cảnh, dù hắn ta có cố gắng kiểm soát lực lượng đến đâu thì linh lực mạnh mẽ và đậm đặc của hắn ta cũng đủ làm nổ tung gỗ thường, nhất là với loại thao tác tinh vi như vậy thì càng khó hơn.

"Làm lại cái khác thôi." Khương Trúc bất đắc dĩ nói: "Tứ sư huynh, phiền huynh đi thêm một lần nữa."

Bốn người hì hục cả buổi sáng, cuối cùng cũng làm được hai cái khác.

Hơn nữa lần này hai thanh gậy còn dài hơn lần trước một chút, một lần có thể đặt bốn năm mươi hạt Phật châu.

Khương Trúc và Thiền Tâm cùng làm, Minh Tuệ và Huyền Tịch cùng làm, bốn người, hai công cụ, mới một ngày đã xâu xong mười vạn Phật châu.

Khi họ rời khỏi Phật đường, mặt trăng đã lên đến đỉnh đầu.

Khương Trúc duỗi người: "Cuối cùng cũng được trở về giường ngủ rồi."

Ai hiểu được chứ, đến vạn Phật tông ba ngày rồi mà nàng mới chỉ được ngủ trên giường đúng một lần.

"Phải đấy, phải đấy, cũng may là có tiểu sư muội, nếu không dựa vào đầu óc heo của tam sư huynh chắc chúng ta còn phải ở lại Phật đường thêm mười ngày nửa tháng."

Minh Tuệ mặt mày trắng trẻo dễ thương, trên gương mặt luôn cười hì hì, nhưng lời nói lại đúng là khiến người khác tức điên.

Huyền Tịch giận đến mức mặt tái xanh, đuổi theo cậu đòi đánh đòi mắng.

Minh Tuệ nhỏ con, rất nhanh nhẹn, luồn lách giữa Khương Trúc và Thiền Tâm.

Huyền Tịch căm tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không bắt được cậu.

“Lêu lêu lêu, không đánh được, không đánh được, tam sư huynh là con heo to đùng.”

"Minh Tuệ, ngươi chết chắc rồi! Ta sẽ tố cáo chuyện ngươi lén uống rượu của trưởng lão Đạo Ngộ."

“Tam sư huynh, huynh đã hứa sẽ không nói mà!”

Huyền Tịch tỏ vẻ xấu xa: "Đây gọi là nhà quân sư luôn phải lừa địch, ta đi nói với trưởng lão Đạo Ngộ đây." Nói xong, hắn ta chạy thẳng về phía thiền phòng của trưởng lão.

Minh Tuệ ở phía sau vừa hét vừa đuổi theo.

Nhìn hai sư huynh nghịch ngợm giống nhau, Khương Trúc có linh cảm rằng những ngày tháng sau này của nàng ở vạn Phật tông chắc chắn không chỉ đơn giản là tụng kinh và ăn chay.

Khương Trúc và mấy người khác đánh một giấc thật ngon trong phòng. Ngày hôm sau, cả đám đến Phật đường để nhập định và tọa thiền với các đệ tử khác.

Thông Trần trưởng lão nhìn thấy vậy thì lông mày nhíu chặt, lớn tiếng quát: “Ai cho phép các ngươi rời khỏi Phật đường?”

Huyền Tịch đắc ý, đúng lý hợp tình trả lời: “Thông Trần trưởng lão, chẳng phải ngài nói khi nào chúng ta xâu Phật châu xong thì khi đó có thể rời đi sao? Chúng ta đã xâu xong rồi, tất nhiên là có thể rời khỏi.”