Chương 17

Sáng ngày hôm sau Ngụy Lôi rời giường từ sớm, lau sơ người cho Mỹ Nhân, sau đó mặc cho nàng một bộ váy bằng vải bông.

Hắn đi ra nhà kho phía sau nhà, sau khi lục tìm cả buổi cũng tìm thấy một thứ. Sợi dây xích dài chừng năm mét, hai đầu của sợi dây đều có ổ khóa.

Hắn nhìn chằm chằm vào sợi dây xích một lúc lâu. Thật ra hắn không định làm tới nước này, nhưng sự việc ngày hôm qua đã hoàn toàn khiến hắn phát điên mà mất đi lý trí. Hắn rất sợ một ngày bản thân trở về lại không nhìn thấy nàng, khi đó hắn thật sự không biết bản thân sẽ như thế nào.

Chẳng thà bây giờ để nàng chịu khổ một chút, hắn lại cảm thấy yên tâm. Hơn nữa trước giờ nàng cũng chỉ quanh quẩn trong nhà, bây giờ thì quanh quẩn trong phòng, hắn sẽ đem giá vẽ vào cho nàng, như vậy cũng như nhau thôi.

Hắn cầm theo dây xích và một miếng vải bông trở vào phòng. Mỹ Nhân vẫn còn nằm mê man trên giường, từ trên cổ nàng trở xuống dễ dàng nhìn thấy rất nhiều vết hôn mà hắn để lại tối hôm qua. Thậm chí môi nàng cũng bị hắn gặm cắn đến bật máu, nhìn vào rõ ràng là vết tích nàng bị cưỡиɠ ɠiαи.

Bởi vì đây xích khá nặng và cứng, hắn lo nàng khi giãy giụa giống tối hôm qua chắc chắn sẽ làm bản thân bị thương nên mới lót một mảnh vải bông vào chỗ cổ chân nàng bị xích. Rất may là hắn mua dây xích loại vừa khít với chân nàng, bây giờ chèn thêm một mảnh vải cũng không hề gì.

Sau khi cột dây xích vào chân giường, hắn lại tiếp tục bò lên nằm cùng nàng.

Mỹ Nhân lúc ngủ cả người luôn mềm mại, ôm vào lòng cứ như là một miếng vải bông êm ái. Đã rất nhiều lần hắn muốn cùng nàng làm như vậy, ôm nhau ngủ đến khi trời sáng sau một đêm hoan ái, bây giờ điều đó đã trở thành sự thật. Hắn cảm giác từ khi đi đến nơi này, mọi thứ hắn muốn đều dần được hiện thực hóa, đúng là rất may mắn.

Lúc Mỹ Nhân mở mắt thức dậy thì người bên cạnh đã đi đâu mất, nhưng khác với mọi ngày là chăn nệm bên cạnh vẫn còn độ ấm. Bên ngoài trời đã sáng tỏ, nàng nhẹ nhàng trở mình. Đột nhiên chỗ vùиɠ ҡíи truyền đến một trận ê buốt dữ dội, ngay lập tức khiến nàng tỉnh ngủ.

Tên khốn Ngụy Lôi, đêm hôm qua...

Mỹ Nhân cố gắng dùng hết sức từ trên giường ngồi dậy. Khi vừa đặt chân xuống đất nàng liền cảm thấy cổ chân nặng trĩu.

Một sợi dây xích bạc đang kéo lấy cổ chân nàng, thậm chí vì nó được lót vải nên ngoài cảm giác nặng nề ra thì còn lại rất êm ái. Nàng tròn mắt nhìn nó một lúc, sau mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.

Ngụy Lôi, hắn, hắn vậy mà lại xích nàng!

"Ngụy Lôi, Ngụy Lôi." Nàng đưa tay vặn chốt cửa, miệng hoảng loạn gọi hắn.

Ngụy Lôi ở bên ngoài đang dùng vài thanh gỗ đóng lên cửa sổ trong nhà. Làm từ sáng sớm đến giờ cũng đã gần xong, chỉ còn một thanh nữa ở cửa sổ phòng khách thì căn nhà sẽ hoàn toàn mất đi ánh sáng tự nhiên.

Hắn nghe thấy nàng đã thức dậy thì vội buông dụng cụ trong tay xuống, nhanh chóng vào phòng.

Mỹ Nhân ngồi ở trên giường, hai tay dùng hết sức để mở ổ khóa trên cổ chân ra. Đáng tiếc thứ này không phải đồ chơi trẻ con, cả bàn tay nàng đã sưng đỏ nhưng ổ khóa thì không hề suy suyễn.

Ngụy Lôi bước vào kéo tay nàng ra, sau đó điều chỉnh lại vị trí của dây xích trên chân nàng. Hắn vừa làm vừa nói: "Em đừng ngoan cố, thứ này không phải muốn tháo là tháo đâu. Tôi đã ném chìa khóa đi rồi, cả đời này em cứ ngoan ngoãn ở lại đây với tôi."

Mỹ Nhân bị lời nói biếи ŧɦái của hắn càng làm cho sợ hãi hơn, hai tay nàng đánh mạnh lên vai và đầu hắn, vừa khóc vừa nói: "Anh biếи ŧɦái, lưu manh...ô...ô... mau thả tôi ra."

Hắn không thèm để ý đến gương mặt đẫm nước mắt của nàng, hai tay áp vào má Mỹ Nhân, kéo nàng lại gần mình, giọng nói vô cùng tức giận: "Mỹ Nhân, đừng mắng tôi như vậy. Vì sao tôi trở nên như vầy, em là người rõ nhất. Tôi đã cảnh cáo em không được rời khỏi nhà, em lại rời khỏi, còn mua vé xe, còn để người khác đυ.ng vào mình, nếu hôm qua tôi không nhìn thấy em thì không biết em đã bị bán đến đâu rồi? Người ta lừa em em cũng không biết, với bản lĩnh đó rời khỏi tôi em có sống nổi không? Hả?"

Mỹ Nhân nhắm chặt mắt lại, hai tay liên tục đánh lên vai khóc, bật khóc nức nở. Nàng không muốn nghe hắn nói những lời vũ nhục như vậy, nàng không muốn làm phiền hắn, nàng không phải kẻ thiếu người dựa dẫm thì không sống nổi.

Ngụy Lôi tức giận ném nàng xuống giường, hắn phải kiềm chế lắm mới không xông lên đè nàng xuống. Vì sao trước đây hắn không biết nàng lại là người cứng đầu như thế này, vừa cứng đầu lại vừa thích khóc. Nàng khóc một tiếng nữa thì hắn sẽ khiến nàng phải khóc đến hết ngày hôm nay.

"Im lặng mau, đừng khóc nữa." Ngụy Lôi tức giận gầm lên với nàng.

Cũng may hắn đã đóng nhiều thanh gỗ lên khắp các cửa trong nhà, nếu không âm thanh của hai người chắc chắn sẽ kinh động đến xóm giềng xung quanh.

Mỹ Nhân càng bị tiếng la của hắn làm cho hoảng sợ, nước mắt rơi càng dữ dội hơn, âm thanh sụt sùi trong phòng vẫn cứ vang lên đều đều.

Ngụy Lôi thở hắt ra một hơi, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Loading... Nàng đúng là cả người làm từ nước, trên dưới rất nhiều nước.

Mỹ Nhân bị hắn bỏ lại trong phòng một mình, đến một lúc sau nàng mới bình tĩnh lại mà nín khóc. Nhưng sợi xích trên chân thật sự làm nàng túng quẫn. Nàng không phải chó, không phải món đồ của hắn, hắn không thể xích nàng lại được.

"Choang."

Ngụy Lôi nghe tiếng động trong phòng thì tức tốc chạy vào. Hắn nhìn thấy trên sàn nhà vương đầy mảnh vỡ của bình hoa, bàn chân của Mỹ Nhân thì giẫm lên một mảnh, thấm đẫm máu ra sàn.

"Mỹ Nhân." Hắn thét lên một tiếng, lao đến chỗ nàng đang đứng, nắm lấy bàn chân bị thương của nàng xem xét.

Vết thương bị nàng cố tình tạo ra, rách một miếng rất lớn, máu chảy ra liên tục.

Hắn ngẩng đầu trợn mắt nhìn nàng, sau đó gằn giọng nói: "Em nghĩ bản thân bị thương thì tôi sẽ thả em ra sao?"

Mỹ Nhân nhìn hắn chằm chằm. Vết thương ở chân không hề nhẹ chút nào, nàng phải kiên quyết lắm mới dám làm như vậy. Bây giờ từng cơn đau truyền đến khiến nàng đứng không vững, nhanh chóng ngã ngồi lên sàn.

Nếu không phải Ngụy Lôi nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng thì cả lưng nàng cũng bị những mảnh vỡ kia cứa vào. Nhưng đổi lại là cả cánh tay phải của hắn liền bị mảnh sứ đâm vào.

Hắn hít một ngụm khí lạnh, cắn răng đứng dậy bế nàng đặt lên giường. Sau đó xé một miếng vải băng sơ vết thương cho nàng, cuối cùng trừng mắt nhìn đe dọa nàng một cái.

Hắn nhanh chóng đi ra khỏi phòng tìm chổi và đồ hốt rác, trở lại phòng liền thu dọn mảnh vỡ.

Bận bịu một lúc mới xong, Ngụy Lôi lại đi tìm hộp đồ sơ cứu, bắt đầu băng bó vết thương cho nàng.

Mỹ Nhân tròn mắt nhìn hắn sơ cứu thành thục, hết khử trùng lại bôi thuốc, sau đó quấn băng, chuyên nghiệp như một người làm nghề y.

"Ngạc nhiên lắm sao?" Ngụy Lôi ngước mặt nhìn nàng, hỏi.

"Nói cho em biết, tôi vì lo lắng cho em khi đến đây không thích nghi được, cái gì cũng cố gắng học một chút. Những chuyện bếp búc, sơ cứu, dọn dẹp nhà cửa các thứ tôi đều làm được. Việc của em chỉ là ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, em cũng không làm được." Hắn dừng một lát, lại cúi xuống ngắm nghía bàn chân được băng bó cẩn thận của nàng, nói: "Mỹ Nhân, nhiều lúc tôi thật sự không hiểu, em là đến để yêu tôi hay hành hạ tôi nữa?"

Mỹ Nhân vẫn giữ vẻ ngạo kiều như thường, không thèm trả lời hắn.

Ngụy Lôi cười khẩy nhìn nàng, sau đó liền kéo tay ôm nàng vào lòng, đặt lên trán nàng một nụ hôn, lẩm bẩm một mình: "Bỏ đi, có nói em cũng không hiểu."

Hắn sơ cứu vết thương xong cho nàng liền đi ra ngoài xử lý cánh tay của mình. Xong xuôi mới bắt đầu nấu bữa sáng cho hai người.

Cả ngày hôm đó Ngụy Lôi luôn quanh quẩn trong nhà không hề đi làm. Hắn mất cả buổi sáng để dọn dẹp toàn bộ căn phòng ngủ của hai người. Ngoại trừ giường và tủ quần áo cùng một bộ bàn ghế, tất cả đồ đạc còn lại đều bị đem ra ngoài. Hắn sợ sau này khi bản thân đi làm nàng lại ở nhà tự đả thương chính mình như sáng nay.

Mỹ Nhân trầm mặt nhìn hắn khiêng từng vật dụng đi ra khỏi phòng, bàn tay nắm chặt mảnh vỡ sứ của bình hoa. Nàng không muốn làm đến nước này, nhưng nàng cũng không muốn cả đời bị cầm tù ở ngôi nhà này.

Khi căn phòng chỉ còn lại những đồ vật đơn giản, Ngụy Lôi vừa lau mồ hôi vừa nói với nàng: "Dây xích đủ dài để em vào nhà vệ sinh, đồ ăn tôi sẽ để trên bàn. Khi tôi đi làm thì em cứ ngoan ngoãn ở đây."

Mỹ Nhân trừng mắt nhìn gương mặt đắc thắng của hắn, bàn tay giấu trong chăn càng ra sức nắm chặt mảnh vỡ của bình hoa.

Nàng thật muốn một lần đâm chết hắn!

Gϊếŧ hắn rồi sẽ không ai bắt nhốt nàng, không ai ăn hϊếp nàng, không ai cưỡng bức nàng nữa.

Ngụy Lôi thu xếp mọi thứ trong nhà xong hết liền rời đi. Hắn xin nghỉ ca sáng nhưng phải đi ca chiều, nếu không thì sẽ mất toi một ngày lương. Cô gái ngốc kia hôm qua còn phung phí 150 tệ của hắn.

Nhưng cũng may hắn đã đòi lại rồi, còn được khuyến mãi thêm một chút nữa. (tác giả cười tà :>>)

Mỹ Nhân ngồi bên trong phòng một lúc lâu cũng không thấy hắn quay lại. Nàng không biết là hắn sẽ đi làm buổi chiều.

Nàng liền đi xuống giường, lòng bàn chân vừa tiếp đất thì đã đau rát khiến nàng xuýt xoa. Đưa tay vặn chốt cửa nhìn ra bên ngoài, căn nhà yên tĩnh không một bóng người. Nàng đoán chừng Ngụy Lôi đã đi ra nhà kho sau nhà, cũng có thể là đi khỏi nhà rồi.

Nhìn cọng dây xích đang cột trên chân mình, nàng tức giận bặm môi, trong lòng thầm chửi tên kia một nghìn lần.

Ngụy Lôi không để bất cứ đồ gì trong phòng để nàng giải khuây cả, ngoại trừ nằm ngủ ra thì cũng không có gì thú vị để làm.

Mỹ Nhân quyết định đánh một giấc, trong đầu thầm nghĩ phải dưỡng sức thật tốt, sau này còn phải đối kháng với gã đàn ông cao hơn mình cả cái đầu kia, nếu không chuẩn bị chu đáo thì sẽ rất dễ thất thế.

Không biết nàng ngủ bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động mạnh khiến nàng giật mình thức dậy.

"Uỳnh" một tiếng. Mỹ Nhân ngơ ngác ngồi dậy nhìn xung quanh.

Động đất sao?

Nàng cố rướn người về phía chốt vặn cửa, hé ra một khe nhỏ nhìn ra ngoài phòng.

Bên ngoài tối đen vì bị những thanh gỗ đóng lên che mất ánh sáng, tiếng động mạnh kia vẫn vang lên không dứt. Cảm giác như có ai muốn đập nát cửa nhà ra vậy.

"Tên đó không phải bị điên chứ?" Nàng lẩm bẩm trong miệng, từ từ ngồi dậy mở hắn cửa phòng ra.

"Này, làm gì vậy? Anh muốn phá luôn ngôi nhà này mới vừa lòng sao?" Nàng hét lớn về phía cửa chính trong nhà.

Âm thanh kinh động kia ngay lập tức dừng lại.

Mỹ Nhân lúc này cảm thấy hơi kì lạ. Ngụy Lôi rất yêu thích căn nhà này, hắn bây giờ trừ khi muốn dỡ cửa ra, không thì đang làm gì vậy?

"Ngụy Lôi, anh có nghe em nói không vậy? Anh muốn làm gì? Phát điên từ sáng đến giờ còn chưa đủ sao?" Nàng nói một tràng với hắn, ánh mắt chuyên chú nhìn về cánh cửa kia.

"Uỳnh." Tiếng động đột ngột vang lên. Mỹ Nhân bị dọa cho giật mình ngã vật ra sau.

Nếu tên kia cứ tiếp tục phát điên như vậy thì hàng xóm sẽ đến đây mắng vốn, hắn ta muốn cho tất cả mọi người biết mình bị điên sao?

Mỹ Nhân quyết định mặc kệ hắn và tiếng động lớn như sư tử gầm kia, chui lại vào chăn nhắm mắt.

Không biết tạo thêm bao nhiêu âm thanh khó chịu nữa, cuối cùng tên kia đã chịu dừng lại.

Mỹ Nhân nằm trong chăn thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngồi dậy cẩn thận bước xuống giường để không động đến vết thương của mình, hé cửa ra.

Bên ngoài khác với khi nãy, bây giờ vì cánh cửa chính bị khoét một lỗ lớn, ánh sáng màu đỏ của hoàng hôn rọi thẳng vào trong nhà. Đứng trong khoảng ánh sáng đấy, một tên đàn ông mặc áo khoác da, thân hình to lớn bệ nệ, đội chiếc mũ lưỡi trai hướng mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Mỹ Nhân bị dọa đến tròn mắt, đứng cứng lại một chỗ.

Minh Phù?

Gã làm gì ở đây? Vì sao, vì sao lại biết nàng ở đây?

Không đúng. Không phải tên này đang bị giam trong tù sao? Thời hạn thi hành án sao có thể nhanh như vậy? Mới có mấy năm?

Không đúng, rốt cuộc, rốt cuộc chuyện này là sao?

Trong đầu Mỹ Nhân lướt qua bao nhiêu suy nghĩ kinh hoàng, cuối cùng nàng mới ý thức được một điều. Gã ta tìm đến đây, hơn nữa còn đυ.c khoét cửa nhà thế này thì không hề có ý tốt gì.



Nàng vội vàng xoay người, đem chốt cửa nhanh chóng khóa lại.

Minh Phù ngay lúc đó cũng nhanh chóng lao lên định chặn cánh cửa lại, đáng tiếc là không thành.

"Ầm...ầm...ầm." Gã liên tục đập cửa từ bên ngoài.

Mỹ Nhân bên trong phòng phát run, nàng nhớ đến tình trạng tồi tệ của cánh cửa chính. Chắc chắn không bao lâu Minh Phù cũng sẽ phá được cánh cửa này.

Ngụy Lôi, lúc này nàng cần hắn mau chóng trở về hơn bao giờ hết. Tên đó luôn vắng mặt những lúc quan trọng như vậy.

Nàng đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, không có một thứ vũ khí nào có thể dùng cho nàng tự vệ. Ngoại trừ mảnh sứ và sợi dây xích kia thì chỉ còn một mình nàng. Nhưng với sức lực của nàng không chừng Minh Phù chỉ cần đá một phát thì đã bất tỉnh rồi.

"Ầm...ầm...ầm." Minh Phù bên ngoài không biết dùng thứ gì để đập cửa, âm thanh càng lúc càng lớn, hơn nữa cánh cửa cũng ngày một lung lay.

Mỹ Nhân nhào lên giường nắm chặt mảnh sứ trong tay. Trong đầu đọc đi đọc lại: "Động mạch nằm ở cổ, động mạch nằm ở cổ, động mạch nằm ở cổ." Lăm lăm vào chỗ đó mà cắt, không khiến gã chết vì mất máu cũng có thể đả thương ít nhiều. Nhất định phải nắm chắc mảnh sứ, chỉ cần buông ra thì sẽ không còn thứ gì tự vệ nữa.

Sợi dây xích kia vừa nặng vừa vô dụng, giây phút này chỉ níu chân nàng.

"Rầm." Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở toang. Bản lề bung ra toàn bộ, cả miếng gỗ cao hơn thân người ngã sầm sang một bên.

Minh Phù điềm tĩnh đứng bên ngoài, Mỹ Nhân hồi hộp đứng nép bên cạnh giường. Nàng nhìn theo cái bóng của gã được ánh hoàng hôn soi rọi, trong đầu tột cùng hoảng sợ.

Cơ hội chỉ có một, nếu như đâm lệch thì nàng chỉ có đường chết.

Minh Phù trên tay cầm một thanh cờ lê, vừa tiến lên một bước đã nghe tiếng va chạm của dây xích trên nền nhà, Mỹ Nhân mặc váy trắng, đầu tóc rối bù như một con ma nữ từ bên trong lao ra.

Gã ta không kịp phản ứng đã bị nàng cầm mảnh sứ lăm lăm đâm tới. "Xoẹt" một tiếng, mảnh sứ lướt qua mặt gã để lại một vết trầy lớn.

"Bốp." Gã không dùng cờ lê mà dễ dàng dùng tay không tát một phát vào mặt nàng, Mỹ Nhân mất thăng bằng ngã vật ra sàn.

Nàng tròn mắt nhìn gương mặt gã đàn ông từ từ phóng đại trước mặt mình, hai hàm răng va lập cập vào nhau vì run sợ.

Minh Phù đã trải qua một khoảng thời gian không mấy tốt đẹp trong tù. Nhờ sợ "chiếu cố" của anh trai nàng, một con mắt và một chân của gã đã bị đám ngục hữu kia làm cho mất.

Mỹ Nhân dễ dàng nhìn thấy so với mấy năm trước thì gã ốm hơn rất nhiều, một bên mắt cũng chỉ còn nhìn thấy tròng trắng. Nhưng điều đó cũng không khiến nàng trở thành đối thủ của gã.

Mảnh sứ trong tay nàng bị Minh Phù moi ra, ném thẳng ra phòng khách. Với cái xích trên chân này, còn lâu nàng mới có thể chạm vào nó.

Minh Phù với cái cờ lê trên tay đi quanh phòng, vừa đi gã vừa nói: "Hôm qua nhìn thấy mày ở trạm xe tao còn tưởng bản thân nhìn lầm. Nhưng mà nhìn thấy thằng ch* kia lo lắng xông tới, tao mới nghĩ: "Lời to rồi, ông Trời cũng giúp tao." Mày không biết tao đợi ngày này bao lâu rồi đâu. Từng ngày trong tù, cuối cùng tao cũng chờ được."

Gã cà nhắc đi lại phía nàng, một cánh tay nhẹ nhàng nắm tóc lôi đầu nàng lên.

Gương mặt cực đại của gã trước mặt mình làm Mỹ Nhân buồn nôn, nàng nghiêng đầu không nhìn thẳng vào mặt gã.

Minh Phù trợn mắt nhìn nàng, gằn giọng nói: "Con điếm, năm xưa vì mày mà thằng ch* kia đánh tao một trận. Bây giờ không có nó ở đây, tao xem mày sống làm sao."

Gã nói dứt lời thì ném nàng xuống đất, vung chân đạp thật mạnh vào người nàng.

Từng cú đá của gã giáng xuống khiến nàng sống dở chết dở, cơ thể yếu ớt chẳng mấy chốc đã bầm dập, vài chỗ nhanh chóng chảy máu.

Không biết tiếp nhận sự hành hạ của gã bao lâu, Mỹ Nhân cảm giác trong miệng mình dâng lên một vị tanh ngọt của sắt, nàng nôn ra một ngụm máu tươi trên sàn.

Minh Phù nhìn thấy nàng thảm thương như vậy cũng không hề nhân từ, cúi xuống thúc một phát thật mạnh vào bụng nàng.

Mỹ Nhân cảm giác cả người ê ẩm vì đau, cơ thể bắt đầu không muốn nghe theo sự điều khiển của nàng.

"Mới mấy cú đã không chịu nổi? Tao vì mày ở trong tù chịu đựng gấp trăm ngàn lần như vậy, bây giờ tao giúp mày nếm trải cảm giác đó một chút." Minh Phù cười hà hà túm tóc buộc nàng phải đối mặt với gã.

Lúc này Mỹ Nhân liền cảm thấy có gì đó không đúng, gương mặt của gã đột nhiên hiện lên sự xảo quyệt và biếи ŧɦái.

Minh Phù lật cả người đang nằm sấp của nàng lại, dang chân ngồi trên eo nàng.

Gã nở một nụ cười biếи ŧɦái, đưa tay bắt đầu xé chiếc váy trên người nàng ra. Mỹ Nhân cật lực dùng sức giữ lại liền bị gã tát hai phát, cả gương mặt suýt chút lệch qua một bên.

Minh Phù mất kiên nhẫn xé rách váy của nàng, hai bầu vυ" trắng nõn nhảy bật ra trong không khí, đầṳ ѵú se lại, tròn tròn hồng hồng.

Ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào ngực nàng, con ngươi đen lại. Gã đưa tay chạm thử vào, xúc cảm mềm mại khiến gã càng lộ ra bản mặt háo sắc ghê tởm của mình.

Mỹ Nhân ghét bỏ nhìn gã, hai tay bấu chặt vào da thịt của mình. Nàng không ngờ bản thân có lúc cũng khốn khổ đến như vậy. Nếu như kết cục cuối cùng là chết, vậy thì chỉ có sớm hay muộn mà thôi.

Nàng quay đầu sang một bên, cố gắng bài trừ cảm giác ghê tởm mỗi khi tay gã lướt dần xuống phía dưới của mình, vật nóng bỏng kia cũng áp sát vào vùng bụng phẳng lì của nàng.

Chiếc cờ lê bị Minh Phù vứt sang một bên ngay lập tức thu hút sự chú ý của nàng, vươn tay một chút là nàng có thể chạm tới nó rồi.

Mỹ Nhân liếc mắt nhìn tên khốn nạn đang say sưa với cơ thể của mình, cả người cố tình thả lỏng để khiến hắn mất cảnh giác.

Quả nhiên Minh Phù liền sơ sẩy, môi bắt đầu cúi xuống hôn lên da thịt nàng, sau đó liền há miệng ngậm lấy một hạt đậu nhỏ đang vểnh cao trước ngực nàng.

Mỹ Nhân cố gắng rướn người về phía gã, đôi môi cắn chặt vào nhau để kiềm chế cơn buồn nôn.

Minh Phù rục rịch bắt đầu cởi khóa quần giải phóng thứ ghê tởm của mình. Tay gã dò xuống cửa huyệt của Mỹ Nhân, chen một ngón tay vào trong ngay lập tức được thịt non bao lấy, xúc cảm mềm mại khiến gã ngay lập tức phải chửi thề.

Gã kéo dạng hai chân nàng sang hai bên, sau đó dùng chân mình cố định lại, nhanh chóng đặt qυყ đầυ trước cửa mình nàng ma sát.

Mỹ Nhân cùng lúc đó vươn tay ra chạm vào cờ lê, kéo nó nằm trong tay mình, nàng nắm chặt như bấu víu vào nhành cỏ cứu mạng mình.

Qυყ đầυ ma sát trước hoa huyệt nàng, đẩy ra hai mảnh hoa môi dần tiến vào trong.

Minh Phù cảm giác được từng nếp thịt ngay lập tức cắи ʍút̼ lấy phân thân của mình, một dòng điện cứ như xẹt qua đầu gã. Gã "hừ" một tiếng, qυყ đầυ bị thịt non đẩy ra ngoài, từ mã mắt trên qυყ đầυ ngay lập tức phun ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.

Mà ngay lúc đó Mỹ Nhân liền nắm chặt cờ lê trong tay, vung lên đập một phát thật mạnh vào đầu gã.

Tên đàn ông trên người nàng rêи ɾỉ một tiếng, ngay lập tức ngã vật ra sàn, hai mắt trợn trừng nhìn lên trần nhà.

Mỹ Nhân vẫn nắm chặt cờ lê trong tay, thở hồng hộc nhìn về phía gã.

Sau khi xác định gã đã bất động nàng liền từ từ ngồi dậy, cầm chắc cờ lê bằng hai tay, vung lên đánh tới tấp vào mặt gã.

Từng tiếng va đập của kim loại với xương thịt của con người vang lên đều đều trong phòng, máu tươi bắn ra khắp nơi, văng lên gương mặt bị bầm dập và cơ thể trần trụi của Mỹ Nhân, nàng vẫn điên cuồng đánh xuống. Mặc dù bản thân cảm nhận từng trận đau nhức trong cơ thể, nhưng từng lần hạ tay của nàng vô cùng mạnh mẽ.

Đến khi trong phòng sặc mùi máu tươi, mặt của Minh Phù trở thành một đống thịt xương nhầy nhụa không thể phân biệt được nàng mới thở phào, ném cờ lê sang một bên.

Trong phòng sặc mùi máu, Mỹ Nhân từ từ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống thi thể bị hủy dung của Minh Phù, khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng.

18:11 06.02.2021