Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 386

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì vậy, ngay cả khi họ không ra tay, thành phố Băng Tuyết cũng sẽ sớm bị những tang thi đặc thù tiêu diệt thôi. Nhưng Âu Dương Đông vẫn cảm thấy không dễ chịu: “Đạo lý không sai, nhưng hiện tại những người đó đã chết trong tay chúng ta, tôi vẫn cảm thấy áy náy.”

Thẩm Tú Trạch nhìn vẻ mặt đầy áy náy của Lâm An, nhéo lỗ tai cậu: “Yên tâm, bọn họ không chết. Thành chủ thành Băng Tuyết rất đáng nghi, tòa thành chủ bình thường chỉ có ông ta và những người ông ta tín nhiệm nhất sống ở đó, mà bây giờ bọn họ ở bên ngoài, trong tòa thành chủ không có người. Những nơi bị kiếm rơi xuống đều là những nhà không có người ở.’’

Ô Đóa rất khó hiểu: “Xa như vậy, anh Thẩm, làm sao anh biết những nhà kia không có người ở?”

“Mấy ngày nay tôi đã khám phá hết mọi thứ ở Thành phố Băng Tuyết rồi.”

Âu Dương Đông: "...Vì cái gì muốn điều tra chuyện này?"

Thẩm Tú Trạch suy nghĩ một chút: "Có lẽ là thói quen khi còn là người thám hiểm, mỗi lần đi tới một nơi nào đó, trước tiên bọn họ đều hiểu rõ hoàn cảnh và điều kiện xung quanh."

Biết không có người chết, Từ Phóng lúc này mới yên tâm, cười ha ha nói: "Tôi cũng biết, mấy người đi ra ngoài không thấy hả? Những ngôi nhà không có người ở đều đã cũ kỹ, tồi tàn, hơn nữa chúng còn bị kết đầu băng, cửa cũng mở không ra. Nhà có người ở ít nhất thì trên tay nắm cửa sẽ không có băng.

Ô Đóa/Âu Dương Đông: ...Ai ra ngoài xem loại chuyện này? Hơn nữa anh ra ngoài khi nào?

"Anh làm như vậy là muốn ép người dân ở thành Băng Tuyết rời khỏi nơi này?" Lâm An tò mò hỏi.

"Dù sao nơi ở đã trở nên như thế này, không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào. Trong trường hợp này, việc xây dựng lại và ngăn chặn tang thi triều rất phiền phức, cho nên rời đi là lựa chọn tốt nhất, nhưng trên thực tế thì thành chủ muốn làm như thế nào, cũng không liên quan đến chúng ta.”

Hơn nữa có một điều Thẩm Tú Trạch cũng không nói, phía trước thành Băng Tuyết là thành Bạch Trạch, nhưng đến thành Bạch Trạch không phải là lựa chọn tốt, cho nên nếu muốn di chuyển, bọn họ chỉ có thể lựa chọn Sa Mạc Chi Nhãn. Ở đó có rất ít tang thi, có thế coi đây là nơi có thể sống yên bình được.

Nhưng nếu thành chủ muốn bám chặt vào nơi này, thì không ai có thể cứu được họ.

Thẩm Tú Trạch để Lâm An phá băng ra, nghe phía trên kêu gào khóc lóc: "Ít nhất hiện tại bọn họ đúng thật rất thống khổ, buồn chết đi được, có thể tính là báo thù."

Những tiếng kêu khóc lên từ thành phố Băng Tuyết thực sự khiến tất cả bọn họ cảm thấy rất sảng khoái. Hiện tại họ đã trả thù xong, cũng không gϊếŧ người, dù sao thì mọi người cũng đều cảm thấy hài lòng với kết quả này.

Bọn họ đã tận tình tận nghĩa, vận mệnh tương lai của thành phố Băng Tuyết sẽ không còn liên quan gì đến họ nữa.

Sau khi rời khỏi thành phố Băng Tuyết, mọi người nhanh chóng đến bờ biển. Bây giừo trên bờ biển toàn là thi thể của các loại cá, nếu không phải thời tiết ở đây quá lạnh, đám tang thi hầu hết đã bị đóng băng, không thì chắc chắn chúng sẽ bốc mùi rất hôi thối.

Tìm một chỗ gần biển nhất, thả thuyền xuống, đáng tiếc chiếc thuyền mà thành chủ hứa hẹn không lấy được, nhưng hiện tại chỉ cần một chiếc này là đủ.

Nghĩ rằng họ sẽ sớm đến đích cuối cùng - Thành phố Bạch Trạch trên con tàu này, trên mặt mọi người đều có sự mong đợi.

----------------------------------------

Từ khi Lâm An lên thuyền, cậu liền trốn ở trong tủ quần áo của Ô Đóa được tạo ra từ ngoài không gian, đối với cậu mà nói, tủ quần áo này chính là vùng an toàn.

Dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần ở trong tủ một lúc là cậu có thể trở lại bình thường.

Cậu đã dùng hết dũng khí trong cuộc đời ở thành phố Băng Tuyết, nhưng khi cơn giận lắng xuống, nỗi sợ hãi xã hội lại trở nên nghiêm trọng hơn.

Mọi người cũng biết tính cách của cậu nên cũng không làm phiền cậu.

Nước biển xanh thẳm trải dài ngút mênh mông, xung quanh có đầy các tảng băng trắng xóa, khi mới lên thuyền, đám người Từ Phóng cảm giác bản thân tràn đầy năng lượng, thành phố Sở Hi cách bờ biển quá xa, mọi người đều chưa từng nhìn thấy biển trước đây. Mọi thứ xung quanh con thuyền đều rất thú vị, một vài con cá tang thi đột nhiên nhảy khỏi mặt nước biển như muốn cắn bọn họ, chuyện này thực sự rất thú vị!
« Chương TrướcChương Tiếp »