Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 387

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng sau khi xem suốt mấy tiếng đồng hồ mọi người đều không còn nhìn đến.

Nỗi lo lắng mới bây giờ là Tiểu Phúc.

Chú chó này vậy mà lại bị say sóng.

Từ Phóng không hiểu tại sao chó lại có thể bị say sóng, nhưng nhìn thấy chú chó thường hoạt bát lại trở nên bơ phờ, họ ngoài lo lắng thì cũng không còn lựa chọn nào khác, trong không gian của Ô Đóa không có thuốc chữa say sóng.

Âu Dương Đông gõ cửa tủ quần áo, muốn nói chuyện này với Lâm An, dù sao cậu cũng là chủ nhân của Tiểu Phúc, bây giờ nhóc con này bị say sóng, cách tốt nhất là nhờ Lâm An dỗ nó ngủ càng sớm càng tốt, khi nó ngủ sẽ không bị say sóng.

Nhưng vừa mới gõ cửa tủ quần áo, Từ Phóng đã nghe tiếng hô to từ bên ngoài truyền đến.

"Mau đến xem này, mặt biển đã đóng băng cả rồi!"

Âu Dương Đông lập tức nghĩ rằng là Lâm An làm, thính giác của cậu còn nhạy bén hơn người có dị năng, nhất định là nghe thấy bên ngoài giọng nói của bọn hắn, huống gì Từ Phóng còn nói lớn như vậy.

Sau khi ra khỏi khoang thuyền, gã nhìn thấy trên biển có một lớp băng kéo dài vô tận, lớp băng nằm ngay dưới thân tàu, rộng gần ba mét, kéo dài đến điểm xa nhất của mực nước biển.

Bây giờ con tàu của họ bị đóng băng, không thể tiến về phía trước được nữa.

Tiểu An đây là muốn làm gì? Sợ Tiểu Phúc say sóng nên đóng băng thuyền để khỏi ngất xỉu?

Cuối cùng, Thẩm Tu Trạch là người hiểu Lâm An nhất, hắn kêu Ô Đóa đưa thuyền vào rồi lấy nhà xe ra.

Vậy mà hắn lại lái xe trên mặt biển.

“Thế này có được không? Có khi nào vừa lái xe ra đã rớt xuống biển luôn không?” Từ Phóng đã bước lên lớp băng, nhảy nhảy vài cái để thử khả năng chịu tải của chúng.

Thẩm Tu Trạch không trả lời, dù sao lời nói của Từ Phóng hoàn toàn vô nghĩa, Lâm An sao có thể phạm sai lầm như vậy được.

Phương pháp này quả thực rất mới lạ, lái xe sẽ nhanh hơn, Tiểu Phúc cũng không bị say sóng. Từ Phóng thậm chí có chút tiếc nuối, nếu như anh ta biết có thể sử dụng cách này, bọn họ căn bản không cần phải đi đến thành phố Băng Tuyết .

Âu Dương Đông liếc nhìn Từ Phóng đang trầm ngâm, không nói nên lời: “Nếu không có thuyền, Tiểu An phải duy trì dị năng của mình suốt 24 giờ, định làm cậu ấy mệt chết hả.”

Lâm An chậm rãi thò đầu ra khỏi tủ, sau đó đi ra khỏi khoang thuyền, im lặng xuống tàu, đứng sau lưng Thẩm Tu Trạch như một bóng ma.

“Thấy tốt hơn chưa?” Thẩm Tu Trạch quay người lại hỏi.

Lâm An gật đầu.

Nhìn thấy Lâm An đi ra, Ô Đóa giúp bà Ngô xuống thuyền, đưa thuyền vào trong không gian, cả nhóm tiếp tục lên nhà xe lái xe trên mặt băng.

Theo sự chỉ đạo của Thẩm Tu Trạch, Lâm An tiếp tục đóng băng mặt biển thành băng, nhà xe lao vυ"t trên lớp băng dày không cảm thấy xóc, Tiểu Phúc cũng nhanh chóng trở lại bình thường, vẫy đuôi với mọi người.

Họ lái xe trên băng vào ban ngày và nghỉ ngơi trên thuyền vào ban đêm, rốt cuộc cũng sắp rời khỏi vùng lạnh, khí hậu ngày càng ấm hơn.

Lúc này, họ vẫn còn ba ngày để đi từ thành phố Bạch Trạch.

Vẻ mặt Thẩm Tu Trạch khá căng thẳng, tuy rằng không nói gì, nhưng mọi người đều biết hắn lo lắng cho tình cảnh của cha mẹ mình, dọc đường hắn rất ít đề cập đến gia đình, nhưng lại kiên trì muốn từ thành phố Sơ Hi trở về Bạch Trạch, nhất định là vì lo lắng gia đình.

Mọi người đều hiểu, nhưng lúc này muốn an ủi bọn họ cũng không phải dễ dàng, dù sao còn có ba ngày nữa, bọn họ cũng không biết cha mẹ Thẩm Tu Trạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cầu nguyện bọn họ đều bình an vô sự.

Lâm An cũng rất khẩn trương, luôn có vẻ bồn chồn.

Từ Phóng rất ngạc nhiên, dù sao Lâm An cũng không quen biết ai ở thành phố Bạch Trạch, chẳng lẽ cậu đang lo lắng vì sắp phải gặp lại nhiều người sao?

Khi anh hỏi vấn đề này, Lâm An vặn vẹo ngón tay: "À thì, khi chúng ta đến thành phố Bạch Trạch, sẽ gặp bố mẹ của Thẩm Tu Trạch. Vậy tôi nên nói gì, nên làm gì?"

Bởi vì cậu hiếm khi tiếp xúc với mọi người, cha mẹ cậu cũng đã mất từ lâu, nên không có ai dạy cậu cách ứng xử với mọi người, về khoản này một chút cậu cũng không biết.

Từ Phóng xua tay: “Trời ơi, thì ra là như vậy. Ngày nay, phần lớn cha mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân của con cái đâu, hơn nữa lão đại cũng là người có tư tưởng độc lập, cậu cũng lợi hại như vậy. Hai người họ nhất định sẽ đồng ý chuyện hôn nhân của hai cậu thôi, đến lúc gặp nhau chỉ cần tùy tiện nói vài câu là được."

Tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện kết hôn? Có nhanh quá không?.
« Chương TrướcChương Tiếp »