Chương 388

Lâm An nghiêm túc tò mò hỏi: "Tùy tiện nói mấy câu, cụ thể là mấy câu gì vậy?"

Từ Phóng im lặng hai giây, sau đó gọi Âu Dương Đông và Ô Đoá tới, Thẩm Tu Trạch hiện tại đang lái xe, bà Ô thì đang ngủ trong xe nên mọi người đều không có việc gì làm, sau khi nghe xong chuyện này, bọn họ tình nguyện giúp đỡ Lâm An đưa ra những đề nghị giúp cậu đối phó với bố mẹ Thẩm Tu Trạch.

Ba người họ đã viết rất nhiều ghi chú nhỏ, đó là tất cả những câu hỏi mà hai phụ huynh có thể hỏi và cách trả lời chúng một cách hoàn hảo.

Viết và liệt kê tất cả các vấn đề có thể xảy ra rất lâu, mọi người yêu cầu Lâm An ghi nhớ hết.

Lâm An ngoan ngoãn ghi nhớ, trí nhớ của cậu vốn đã không tệ, đọc một lần là có thể ghi nhớ rất nhiều thứ, huống chi là có thể sử dụng ngay, thậm chí cậu còn sử dụng đến mười hai phần điểm tập trung để ghi nhớ.

Lúc bên ngoài thay ca, Thẩm Tu Trạch đi vào, nhìn thấy Lâm An sắc mặt nghiêm túc ngồi trên ghế nhỏ, trong tay cầm một chồng giấy dày, miệng lẩm bẩm gì đó, vẻ mặt nghiêm túc.

“Đang làm gì vậy?” Thẩm Tu Trạch ngồi ở bên cạnh cậu, nghiêng đầu nhìn dòng chữ trên tờ giấy.

Câu hỏi: Cháu đã biết con tôi bao lâu, hai đứa yêu nhau từ khi nào?

Trả lời: Chúng cháu gặp nhau ở thành phố Sở Hi, tuy quen nhau đã lâu nhưng chúng cháu đã cùng nhau trải qua bao thăng trầm và xác định được nhau. Bác cứ yên tâm, cháu sẽ yêu thương anh ấy cả đời! (ps: thái độ phải chân thành, thể hiện được quyết tâm)

Thẩm Tu Trạch: "..."

Lâm An tiếp tục ghi nhớ câu tiếp theo.

Câu hỏi: Công việc của cháu là gì? Lương bao nhiêu? Cháu có ô tô không? Cháu có phòng riêng không?

Trả lời: Cháu là một người làm nghề tự do, trước ngày tận thế cháu có nhà, có ô tô, lương cũng ổn, tuy nhiên sau ngày tận thế, chiếc xe bị phá hủy và số tiền cháu dành dụm cũng không còn cần thiết nữa. Tuy nhiên, dị năng của cháu rất mạnh. Cháu chắc chắn có thể hỗ trợ gia đình mình. Cả Thẩm Tu Trạch và cháu sẽ làm việc chăm chỉ và nỗ lực vì tương lai. (Ps: Nói dối trắng trợn một chút cũng không sao. Dù sao, thành phố Sơ Hi ở rất xa, không thể xác minh tiền lương cùng nhà xe ngay tại chỗ.)

Thẩm Tu Trạch: "..."

Lâm An lật lại một trang giấy khác.

Câu hỏi: Tôi không cho cậu ở với con trai tôi, đây là 100 vạn, rời khỏi con trai tôi đi!

Trả lời 1: (Cầu xin) Cháu và Thẩm Tu Trạch thực sự yêu nhau, cho dù bác có cho cháu mười triệu, cháu cũng sẽ không rời bỏ anh ấy, xin đừng chia cắt chúng cháu. (PS: Khóc thật thảm thiết để họ mềm lòng. Khóc càng to càng tốt.)

Trả lời 2: (Phong cách mạnh mẽ) 100 vạn chỉ đủ cho người ăn xin thôi. Sau ngày tận thế, tiền không còn giá trị nữa. Nếu muốn chúng cháu chia tay thì chỉ cần lấy ra một trăm xe chở hàng. Nếu không, cháu sẽ tiếp tục làm phiền con trai của bác, vậy nên bác đừng cố gắng chia rẽ chúng cháu nữa! (PS: Có thể sử dụng vũ lực khi cần thiết, nhưng thái độ phải cứng rắn và kiêu ngạo.)

Thẩm Tu Trạch hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, xem ra chữ viết nguệch ngoạc là do Từ Phóng viết ra, nếu bây giờ anh ta không lái xe, chắc chắn đã bị đánh thật nặng, trong đó viết cái quái gì vậy.

Lâm An căn bản không thấy có vấn đề gì, nhưng cậu vẫn là cẩn thận ghi nhớ, giống như đang ôn thi, hy vọng có thể nhớ nhiều hơn, đạt điểm cao hơn.

"Thật ra những thứ này không cần thiết phải mang theo, bố mẹ anh sẽ không nói những điều như vậy."

Lâm An đặt tờ giấy xuống, lo lắng hỏi: “Vậy bọn họ sẽ nói gì?”

"Có lẽ chỉ là để chúng ta vui vẻ một chút, hoặc là em bị anh ức hϊếp, nhất định phải đi tìm bọn họ, hai người họ nhất định sẽ chống lưng cho em."

Lâm An chậm rãi quay đầu lại, nhìn chồng giấy dày cộm trong tay, trịnh trọng nói: “Những gì anh vừa nói, trong tờ giấy không có đáp án.”

Thẩm Tu Trạch: Cảm giác em ấy còn lo hơn ấy.

"Thật sự không sao đâu. Cho dù em nói không tốt, họ cũng sẽ không nói gì để chia rẽ chúng ta. Từ Phóng xem quá nhiều phim truyền hình đến mắc bệnh rồi. Hơn nữa người anh thích, cũng không cần tới họ quyết định.”

Lâm An mím môi nhỏ giọng nói: "Nhưng, đó là cha mẹ của anh, em muốn biểu hiện tốt một chút."