Chương 389

Thẩm Tu Trạch sửng sốt một lát, sau đó mỉm cười ôm Lâm An vào lòng, trong khoảng thời gian này tâm tình nặng nề của hắn cũng trở nên nhẹ nhõm hơn vì sắp về nhà.

Không chỉ bởi vì những gì cậu vừa nói là coi trọng biểu hiện của hắn, mà còn bởi vì Lâm An luôn tin tưởng chắc chắn rằng bố mẹ hắn vẫn ổn.

"Anh biết rõ nhất bố mẹ sẽ hỏi gì. Anh sẽ viết lại cho em một bài khác."

Lâm An lập tức gật đầu đồng ý, đối với những người sợ xã hội, nếu mọi cuộc trò chuyện có thể tiến hành theo khuôn mẫu thì thật tốt.

Thẩm Tu Trạch thức khuya, viết rất nhiều, Lâm An cũng ghi nhớ tất cả ngay lập tức.

Ô Đóa than thở rằng nếu cô có trí nhớ như Lâm An, cô ôm chân Phật cũng có thể đứng đầu trong mọi kỳ thi.

Ba ngày sau, Lâm An cảm thấy mình tràn đầy tự tin, cậu đã nắm vững các loại kỹ năng nói, Thẩm Tu Trạch không chỉ viết ra những gì cha mẹ mình có thể nói và cách đáp lại, mà còn viết ra một số điểm mấu chốt khi giao tiếp với người khác một cách rất đầy đủ.

Đây chính là sách hướng dẫn tốt dành cho người mắc chứng sợ xã hội.

*

Trong những ngày qua trên biển, họ gặp phải rất nhiều tang thi biển, thậm chí còn có một con bạch tuộc khổng lồ, mọi người đều chảy nước miếng khi nhìn thấy con bạch tuộc đó.

Nếu không phải nó là tang thi bạch tuộc, không thể ăn được thì mọi người đã bắt đầu làm món bạch tuộc nóng hổi từ lâu rồi.

Mặc dù gặp phải rất nhiều tang thi cá kỳ lạ, nhưng với sức chiến đấu của mình, họ không gặp phải chút nguy hiểm nào và thành công đến được hòn đảo nơi có thành phố Bạch Trạch.

Trước sự liên kết giữa các lớp băng, hòn đảo chìm trong sương mù, thấp thoáng như một ngọn núi cổ tích, thậm chí khiến nhiều người tự hỏi liệu những gì họ nhìn thấy có phải là ảo ảnh hay không.

Chiếc nhà xe di động lao vào làn sương nước, sau khi những lớp sương nước bị đẩy sang một bên, nơi đây xuất hiện một bãi biển vàng, khác với bờ biển thành phố Băng Tuyết phủ đầy phù sa và băng, bãi biển ở đây sạch và đẹp hơn, như thể đây là một khu du lịch.

Đỗ xe trên bãi biển, Thẩm Tu Trạch và mọi người cùng nhau xuống xe, hôm nay nắng chói chang nhưng sương nước trên bãi biển vẫn chưa tan hết.

Thẩm Tu Trạch khó hiểu cau mày, bình thường hòn đảo nhỏ này bị nước sương mù vây quanh, sau khi tiến vào đất liền, sương mù sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng hiện tại bọn họ đã ở trên bãi biển, tầm nhìn vẫn không cao, hắn chưa từng thấy điều này xảy ra trước đây. Không lẽ đây do tang thi gây ra?

Lâm An đứng bên cạnh ngửi hơi nước trong không khí, đột nhiên sắc mặt thay đổi: "Sương mù có mùi không đúng, có mùi thuốc nữa!"

Nhưng vừa dứt lời, mọi người đều ngã xuống.

Thẩm Tu Trạch không nhịn được, thuốc trộn trong sương mù không màu không mùi, nếu không phải Lâm An thân là tang thi có khứu giác nhạy bén hơn bọn họ, lại có dị năng hệ thủy thì hẳn cũng không có khả năng để phát hiện sự bất thường.

Không ngờ hắn cẩn thận một đường lại bị lừa vào giây phút cuối cùng khi đến thành phố Bạch Trạch.

Thẩm Tu Trạch nghiến răng chống cự, nhưng hắn không thể chống cự được sự công kích của thuốc, vào giây phút cuối cùng, hắn chỉ có thể nhìn thấy Lâm An đứng đó với vẻ mặt hoảng sợ, ngơ ngác.

Hắn đã quá bất cẩn rồi.

-------------------------------

Khi Thẩm Tu Trạch tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở trong một căn phòng trắng tinh, lọt vào trong tầm mắt hắn là trần nhà, tường xung quanh, sàn nhà và chiếc giường bên dưới đều là màu trắng.

Xung quanh trắng xóa, bốn phía im lặng không một tiếng động.

Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng quanh chóp mũi hắn, cả căn phòng không một khe hở, không có những thứ không cần thiết, cũng không có lối vào hay lối ra.

Nhưng Thẩm Tu Trạch biết nơi này là nơi nào, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nào đó trên tường: "Mở cửa."

Không gian yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ, một âm thanh chói tai phát ra từ phía trên căn phòng, giống như tiếng chói của micro vừa mới bật lên, sau đó từ trong phòng vang lên một giọng nữ nghiêm túc: “Bây giờ cậu là tù nhân của chúng tôi, không có quyền đưa ra yêu cầu, bây giờ cậu bị kết án ba năm, trong vòng ba năm tuyệt đối không được phép rời khỏi căn phòng này..."

Thẩm Tu Trạch nghe được thanh âm này, ánh mắt sắc bén trở nên bất đắc dĩ, không đợi người kia nói xong hắn đã ngắt lời đối phương: “Mẹ, mẹ đừng đùa nữa, nhanh mở cửa đi.”