Chương 390

Vách tường phía trước căn phòng trắng tinh đột nhiên mở ra, lộ ra khung cảnh bên ngoài.

Một người phụ nữ mặc áo khoác trắng đứng ở bên ngoài vẫy tay chào hắn.

Thẩm Tu Trạch xuống giường, đi về phía đối phương. Từ ngày tận thế, cục đá u ám nặng nề trong lòng hắn cuối cùng cũng tan biến.

Còn sống là tốt rồi.

Khuôn mặt của họ rất giống nhau, nhưng khí chất của họ lại hoàn toàn bất đồng.

Nhiễm Thanh rất hưng phấn khi nhìn thấy con trai mình sau thời gian dài xa cách, muốn bước tới cho hắn một cái ôm thật chặt: "Tu Trạch!"

Thẩm Tu Trạch dùng tay chống lên trán bà, ánh mắt liếc nhìn xung quanh: “Được rồi ạ, không nói chuyện xưa nữa, những người khác đâu rồi mẹ?”

Nhiễm Thanh không nói nên lời rút tay lại, tránh cái trán bị ấn xuống: "Đồng đội của con? Bọn họ còn chưa tỉnh."

"Lâm An đâu? Em ấy là thanh niên có tóc mái che mắt."

Thẩm Tu Trạch nhìn mẹ, không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng Lâm An là tang thi, sẽ không bị thuốc mê đánh ngất, cho nên bây giờ cậu ấy nhất định đang tỉnh táo.

Thể chất của cậu rất đặc biệt, mặc dù mục đích mangcậu lúc đầu không hề đơn giản, nhưng hiện tại, không ai có thể động vào cậu ấy.

“Con đang nói về cậu ấy à.” Vẻ mặt của mẹ Thẩm đột nhiên trở nên rất phức tạp, bà nhìn chằm chằm vào con trai mình một lúc, nhưng lại chần chừ không nói.

“Em ấy bị sao vậy?” Thẩm Tu Trạch thay đổi sắc mặt, lập tức hỏi.

Nơi họ đang ở là một viện nghiên cứu dưới lòng đất ở thành phố Bạch Trạch, mặc dù nhìn có vẻ kín đáo nhưng lại có những công cụ nghiên cứu tinh vi và những chuyên gia y tế giỏi nhất, các loại hệ thống an ninh cũng là loại tiên tiến, muốn đột nhập hay trốn thoát đều rất khó khăn.

Lâm An chỉ là một tang thi, một tang thi có dị năng mạnh mẽ, còn có khả năng tư duy của con người.

Đối với mỗi nhà nghiên cứu mà nói, đó là một tài liệu nghiên cứu cực kỳ quý hiếm.

Cho nên hẳn là bọn họ sẽ không đem Lâm An...

Thấy xung quanh cả người hắn toàn hắc khí, như thể vài giây sau hắn và cả căn cứ này sẽ cùng đông quy vu tận, mẹ Thẩm nhanh chóng kêu hắn dừng lại: “Đừng lo lắng, cậu ấy không sao đâu, thật sự, con đi xem sẽ biết."

Thẩm Tu Trạch theo mẹ đi tìm Lâm An, trên đường đi hắn phát hiện toàn bộ hệ thống an ninh của viện nghiên cứu khoa học đã được bật, có một số nơi yêu cầu mật mã và mống mắt* xác minh, nếu không có mẹ hắn, chắn hẳn phải tốn rất nhiều thời gian hắn mới vào được.

*Mống mắt: tròng đen của mắt.

Trước mạt thế Thẩm Tu Trạch đã từng đến nơi này, lúc ấy phòng thủ ở đây không nghiêm ngặt như vậy, rất nhiều hệ thống an ninh chỉ là trang trí mà thôi, rốt cuộc muốn đi vào phòng thí nghiệm hay nơi nào đó mà mỗi hành lang đều phải nhập mật khẩu thì sẽ rất khó chịu. Vì vậy chỉ có một số khu vực quan trọng mới được thiết lập an ninh.

“Bọn họ không làm gì em ấy chứ.” Thẩm Tú Trạch vẫn lo lắng.

Nhiễm Thanh đút hai tay vào túi quần, quét mống mắt, suy nghĩ một chút: “Ừ, lấy một phần mô cơ thể có tính không?”

Sắc mặt Thẩm Tu Trạch vừa mới nhẹ nhõm lại tối sầm lại.

Mẹ Thẩm chậm rãi nói tiếp: "Ví dụ như tóc, móng tay, tế bào biểu mô miệng, máu gì đó,... Đương nhiên đều được lấy bởi sự đồng ý của mẹ nữa.""

Thẩm Tu Trạch không biết nên dùng biểu cảm gì nữa: mẹ hắn nhất định là cố ý nói như vậy.

Lúc sau hắn dứt khoát câm miệng, chờ khi nhìn thấy người sẽ biết có chuyện gì xảy ra thôi.

Dọc đường đi không thấy bất kì ai khác, toàn bộ viện nghiên cứu trống không như thể chẳng có ai ở đây, tuy nhiên chờ khi mẹ Thẩm mở một cánh cửa ra, những âm thanh náo nhiệt lập tức truyền ra ngoài.

Một nhóm giáo sư và những nhà nghiên cứu lớn tuổi trạc tuổi mẹ hắn, còn có một số nhân viên nghiên cứu đang vây quanh thứ gì đó, ở đó lải nhải.

"Mau ra ngoài đi, ở đây có chuyện vui đấy."

"Chúng ta không nên cười nhạo ông, bên trong quá lạnh, thân thể không chịu nổi, về già cũng sẽ biến thành lão thấp khớp như chúng ta thôi."

"Hình như viện nghiên cứu có một cái búa, chắc là là có thể phá vỡ khối băng này."

"Nói bậy gì đó, nhỡ gõ đến người ta thì làm sao bây giờ?"

Thẩm Tu Trạch đi lên trước, nhìn thấy bọn họ vây quanh một khối băng lớn.

Khối băng rất dày, mơ hồ có thể nhìn thấy một người đang cuộn tròn bên trong.

"Lâm An." Thẩm Tu Trạch hô một tiếng.