Chương 391

Người bất động trong khối băng đột nhiên cử động, khối băng hóa thành tinh thể băng vỡ ra, người ẩn nấp bên trong nhảy ra ôm lấy eo Thẩm Tu Trạch, hắn cũng thuận thế ôm lấy đối phương.

Một đám người dỗ nửa ngày mà không dỗ được người ra ngoài ồn ào: “Ai nha”.

Có người trêu chọc nhìn về phía Nhiễm Thanh, Nhiễm Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Con cái lớn rồi không giữ được.”

Nhìn từ bên ngoài, Lâm An tựa hồ không có gì khác thường, nhưng Thẩm Tu Trạch vốn biết rõ tính cách đối phương, nhìn thấy nhiều người như vậy ở đây, biết chứng sợ xã hội của cậu lại đang phát tác, nên nhanh chóng hỏi mẹ hắn có còn bất kỳ phòng trống nào gần đó không.

Không hiểu vì lý do gì, nhưng mẹ Thẩm không tình nguyện dẫn hai người sang phòng bên cạnh, khi con trai bảo bà ra ngoài trước, bà đã đứng ở cửa hô lên: “Con chỉ có mười phút để nói chuyện. Hết thời gian mẹ sẽ vào đó, mẹ nói nghiêm túc đấy."

Hắn không biết mẹ mình đang phát điên vì cái gì, khi cửa đóng lại, Lâm An lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt mang theo nét hoảng loạn: "Em phải làm sao đây? Em làm hỏng việc rồi."

"Cái gì?"

Lâm An gần như sắp khóc, kể cho Thẩm Tu Trạch nghe chuyện xảy ra sau khi họ hôn mê.

Hóa ra sau khi họ hôn mê, chẳng mấy chốc đã có người đến chỗ bãi biển, Lâm An không biết đối phương là bạn hay thù nên nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hóa ra những người tới quen biết Thẩm Tu Trạch, còn là bạn của mẹ Thẩm Tu Trạch.

Thuốc gây mê không có thuốc giải, sau vài giờ họ sẽ tự tỉnh lại nên những người đó đã đưa những người bất tỉnh về nơi ở của bọn họ.

Biết mẹ Thẩm Tu Trạch không sao, Lâm An cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng nghĩ đến bây giờ bọn họ phải đi gặp mẹ Thẩm Tú Trạch, cậu lập tức trở nên căng thẳng.

Tại sao vào thời điểm quan trọng như thế này, cố tình tất cả mọi người đều hôn mê chứ.

Cậu rất muốn nói với những người đó rằng họ có thể đi trước hay không, cậu phải đợi mọi người tỉnh dậy rồi mới đi cùng nhau. Nhưng khi đối phương phát hiện ra mấy người họ là đồng đội của Thẩm Tu Trạch, bọn họ nhiệt tình đến mức một lời phản bác Lâm An cũng không dám nói.

Cứ như vậy, cậu đã cùng đồng đội của mình đi theo những người đó đến viện nghiên cứu.

Lâm An hoảng sợ đến mức dọc đường cậu phải đi theo sát người đồng đội bất tỉnh của mình đểtránh bị những người này lừa, sợ rằng trên thực tế họ cũng không phải là dạng người tốt gì.

Lại còn lo lắng lát nữa gặp phải mẹ của Thẩm Tu Trạch thì cậu phải làm sao bây giờ.

Tang thi nhỏ cảm giác như não sắp vỡ ra, may mắn thay cậu đã chuẩn bị từ trước, tờ giấy nhỏ Thẩm Tu Trạch đưa đã viết ra những điều cần nói khi hai người họ lần đầu gặp nhau, những gì hắn viết vừa lễ phép mà lại không mang sự quan tâm quá mức, thậm chí còn có thể tăng thêm hảo cảm nữa.

Lâm An đang suy nghĩ, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng cách mình không xa.

Đó là mẹ của Thẩm Tu Trạch!

Không còn nghi ngờ gì nữa, Thẩm Tu Trạch trông rất giống mẹ hắn.

Cả hai người đều có cặp mắt phượng, nhưng so với đôi mắt sắc sảo, có chút dữ tợn của Thẩm Tu Trạch thì đôi mắt phượng của mẹ Thẩm trông dịu dàng hơn nhiều, khóe mắt hơi hếch lại tăng thêm vẻ quyến rũ.

Hai người có đường nét khuôn mặt giống nhau, nhưng phong cách khá bất , Thẩm Tu Trạch cứng rắn hơn, trong khi mẹ của Thẩm có khuôn mặt xinh đẹp hòa quyện với khí chất tao nhã tạo thành một khí chất rất độc đáo.

Không đúng! Hiện tại không phải lúc nhìn xem bọn họ giống nhau như thế nào, cậu hẳn là nên chào hỏi, nên nói cái gì bây giờ?

Rõ ràng cậu đã ghi nhớ toàn bộ nội dung được viết vào tờ giấy, lúc sau còn ôn tập rất nhiều lần mỗi ngày, nhưng không hiểu sao bây giờ đầu óc cậu lại trống rỗng.

Không thể nhớ được gì cả.

Cậu đứng đó ngơ ngác nhìn đối phương đến gần, nhìn bà đứng đó quan sát Thẩm Tu Trạch hồi lâu, mới thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện con trai mình không có vết thương nào khác, chỉ đơn giản là bất tỉnh.

Nhìn thấy bà tát một cái vào trán Thẩm Tu Trạch, khí chất tao nhã của bà chắc chắn đã bị hủy hoại không thể nghi ngờ, trong miệng còn không ngừng nhắc về đứa con đã ba năm không về nhà, một chút tin tức cũng không có, còn tưởng rằng hắn đã chết ở bên ngoài rồi.

Nhìn bà ngước lên nhìn cậu, miệng há hốc như muốn nói điều gì đó.