Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 392

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai chân Lâm An run rẩy, lúc cậu nhìn thấy Tang Thi Hoàng cũng chưa cảm thấy sợ hãi như bây giờ, cậu nhất định phải nói cái gì đó mới được, nếu không sẽ quá thô lỗ, nhất định cậu phải để lại cho mẹ Thẩm Tu Trạch ấn tượng thật tốt.

Cứ như thế, mẹ Thẩm còn chưa kịp nói gì thì Lâm An đã cúi đầu 180 độ, sau đó lớn tiếng nói: "Xin chào, bác, bác, bác, xin chào, cháu tên Lâm An,…cháu, Thẩm Tu Trạch và cháu rất yêu nhau, cháu sẽ cưới anh ấy

, xin đừng chia rẽ chúng cháu!’’

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Mọi người quay đầu nhìn Lâm An, sau đó cúi đầu nhìn Thẩm Tu Trạch đang nằm ở đó, cuối cùng nhìn về phía mẹ Thẩm.

Lỗ tai ai cũng vểnh lên cao, trong mắt lóe lên ngọn lửa buôn chuyện.

Có ít lão giáo sư sắc mặt nhăn nhó, nhìn Thẩm Tu Trạch còn chưa tỉnh lại, trên mặt đầy rối rắm.

Họ gần như đã chứng kiến

Thẩm Tu Trạch lớn lên, có người cả đời chưa từng kết hôn hay sinh con nên họ yêu quý Thẩm Tu Trạch như con ruột của mình, mặc dù họ luôn hy vọng hắn sẽ tìm được bạn đời và sớm kết hôn, nhưng... Họ chưa bao giờ nghĩ rằng đứa trẻ trông cao lớn và khỏe mạnh này lại thực sự là... người sắp phải gả ra ngoài.

Thôi quên đi, con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện này cứ để Nhiễm Thanh nhọc lòng đi.

Nhiễm Thanh thực sự rất bối rối, trước mặt bà là nam tử không nhìn rõ dung mạo, hình như còn trẻ, đang hoảng sợ cầu xin cô gả con trai cho mình, Nhiễm Thanh cảm thấy đầu óc mình không còn đủ minh mẫn nữa.

Đợi một lát để bà tiêu hóa hết mớ thông tin này đã.

Cậu bé này là bạn trai của Thẩm Tu Trạch? Thẩm Tu Trạch được cầu hôn, tức là con trai bà chính là... người ở dưới?

Sao có thể, giữa hai người có sự chênh lệch quá lớn về chiều cao và hình dáng, con trai cô dường như không phải là người có thể “ bị người khác chinh phục”.

Chẳng lẽ là vì tình yêu? Rốt cuộc đứa trẻ này trông gầy như vậy, thân thể nhỏ bé của nó làm sao mà chịu nổi cả đêm.

Tâm tình Nhiễm Thanh rất phức tạp, bà không biết nên vui mừng vì con trai không những bình yên trở về mà còn tìm được bạn đời, hay nên buồn bã vì con trai sắp phải gả chồng.

Tâm trạng phức tạp khiến bà không thể trả lời Lâm An ngay lập tức.

Cho nên tất cả những gì mọi người nhìn thấy chính là Nhiễm Thanh đang nhìn chằm chằm Lâm An với vẻ mặt nghiêm túc.

Lâm An cảm thấy mình có lẽ là toi rồi, cũng nên tìm chỗ chôn chính mình thôi.

Ai có thể ngờ rằng, Thẩm Tu Trạch viết nhiều như vậy, cậu lại đến một câu cũng không nhớ nổi, thứ duy nhất hiện lên trong đầu cậu là đống văn bản hỗn tạp mà Từ Phóng viết trên giấy.

Từ Phóng không có gia đình, anh lớn lên trong trại trẻ mồ côi, cũng chưa từng nếm qua vị yêu. Mặc dù là một ngưu bức, phải nói gì với cha mẹ của người yêu, anh ta cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên, anh đã xem rất nhiều bộ phim truyền hình máu chó, cho dù đó truy thê hỏa táng, đại chiến đẫm máu giữa mẹ chồng nàng dâu, hay những âm mưu ở nơi làm việc, anh đều rất thích đến nỗi phải xem đi xem lại nhiều lần.

*Ngưu bức: chỉ những hán tử thô lỗ, dùng cơ bắp để nói chuyện hay nói đúng hơn là dùng sức mạnh cơ thể để áp bức người khác, ngưu ở đây chính là con trâu, ý nói khoẻ như trâu & có phần ngu như trâu, bức là áp bức người khác. Nói chung ngưu bức chỉ sự lợi hại, mạnh mẽ mang ý bất nhã. (Trích từ Diễn đàn chia sẻ)

Trong mảnh giấy nhỏ gửi cho Lâm An, toàn bộ dòng chữ trên đó đều được trích từ bộ phim truyền hình máu chó mà anh từng xem.

Có lẽ những lời này quá mức máu chó, ấn tượng quá sâu sắc, lúc Lâm An căng thẳng, những lời nhảm nhí đó đã bị ép ra khỏi đầu cậu nhanh hơn tất cả những câu nói bình thường khác, cho nên cậu liền buột miệng thốt ra thế này.

Nhìn thấy mẹ Thẩm nghiêm trọng mà chăm chú nhìn mình, Lâm An cắn môi, còn sắp khóc đến nơi, cậu đã lấy hết can đảm để chào mẹ Thẩm và nói chuyện với bà, rốt cuộc mọi chuyện lại rối tung lên.

Liệu cậu có bị mắng không, mẹ của Thẩm Tu Trạch có ghét cậu không?

Lâm An thậm chí còn nghĩ đến cảnh cậu bị đuổi ra khỏi thành phố Bạch Trạch, một người cô độc dắt chó lặng lẽ trở về thành phố Sơ Hi.

Nhiễm Thanh cuối cùng cũng hoàn hồn, chấp nhận sở thích của con trai mình, hắn có thể sống sót trở về thì tốt rồi, còn lại không quan trọng, về phần là trên hay dưới cũng không quan trọng, đó là chuyện của hai vợ chồng nó, không liên quan gì đến bà hết!

"Cháu tên là Lâm An phải không? Bác đồng ý cho hai người bọn cháu kết hôn. Dù sao bác cũng là một bậc cha mẹ rất phóng khoáng, sẽ không cản trở hai người các con, một thời gian nữa hôn lễ sẽ được tổ chức!"
« Chương TrướcChương Tiếp »