Chương 393

Lâm An lặng lẽ nhìn thoáng qua biểu tình của bà, phát hiện mẹ Thẩm hình như không có tức giận, rút

lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống, cậu đang chuẩn bị bỏ chạy, nhưng cuối cùng lại không bị ghét bỏ.

Mẹ của Thẩm Tu Trạch thực sự là một người tốt.

Những người khác nghe được cũng hài lòng, lập tức vỗ tay trầm trồ tán thưởng.

Dùng cáng nâng người và con chó bất tỉnh, một nhóm người cùng nhau đi đến viện nghiên cứu, nhưng Lâm An vừa bước qua cổng thì chuông báo động vang lên, đèn xung quanh sáng lên, đèn đỏ chói mắt cùng tiếng cảnh báo tích tích nháy mắt phá vỡ bầu không khí hài hòa, tất cả mọi người trở nên căng thẳng.

"Cẩn thận! Đây là chuông báo động tang thi đến. Ở đây có tang thi!"

Lâm An: "..."

Cậu cảm thấy muốn khóc lần nữa.

Vừa rồi cậu lo lắng quá nên quên mất chuyện đó.

Lâm An không khỏi thấp thỏm bất an tiết lộ thân phận, thậm chí còn vén tóc mái lên cho mọi người xem mắt. Cuộc hành trình của họ đến đây là kết thúc, trước mặt là mẹ của Thẩm Tu Trạch, cậu không thể giấu được, cũng không muốn giấu nữa.

Trải nghiệm ở thành phố Băng Tuyết khiến cậu biết mình luôn là một kẻ ngoại lai, nhưng sẽ có những người chấp nhận cậu như Thẩm Tu Trạch và những người đồng đội khác, cũng sẽ có những người ghét cậu. Cứ đưa ra cho mọi người xem, nếu họ không thích cậu, muốn gϊếŧ cậu thì cậu sẽ bỏ chạy trước, rồi lẻn vào tìm Thẩm Tu Trạch.

Bởi vì thường xuyên được đồng đội khen ngợi nên hiện tại Lâm An rất tự tin vào dị năng của mình, nếu những người này đánh không lại cậu thì cậu có thể bỏ chạy.

Kết quả không làm cậu thất vọng, những người này cũng không có biểu hiện chán ghét, vẻ mặt nhìn còn rất cuồng nhiệt.

Thậm chí còn có một ông lão rất lớn tuổi tiến tới, suýt nữa đánh ngã cậu: "Đây chính là hi vọng. Một tang thi có lý trí. Các cậu xem cậu ấy giống hệt người bình thường này, ngoại trừ đôi mắt."

Lâm An vội vàng lùi lại vài bước, nhưng có người lại gần cậu hỏi: “Bình thường cậu ăn gì để bổ sung năng lượng?”

"Cậu có ăn thịt người không?"

"Cậu thích đồ ăn được nấu chín tới mức nào?"

"Cháu có thể giao tiếp với các tang thi khác không?"

"Cậu có đề phòng gì không, hay đã có chuyện gì xảy ra khiến mọi chuyện trở nên như thế này?"

"Có phải là vấn đề về thể chất không? Cậu có thể cho chúng tôi xem cơ thể cậu một xíu được không?"

Lâm An:?

Nhiễm Thanh đẩy mọi người ra: "Mấy người đang nói nhảm cái gì vậy? Đang hù dọa đứa trẻ như thế."

Vừa nói, bà vừa vén tóc mái của Lâm An lên, nhìn chằm chằm vào cậu, Lâm An căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt bà, cậu liền lo lắng cụp mắt xuống.

Nhiễm Thanh buông tay xuống, vài giây sau lại vén tóc lên.

Sau khi quay đi quay lại mấy lần, bà nói với vẻ hài lòng lại đắc ý nói: “Mắt nhìn của con trai tôi quả nhiên rất giống tôi. Đứa trẻ này trông thật sự rất đẹp.”

Lâm An: Hành động vén tóc mái này... không hổ là hai mẹ con.

Sau đó, thái độ của mọi người đối với cậu rõ ràng đều trở nên nhiệt tình, sự nhiệt tình của họ áp đảo đến mức cậu không thể chống đỡ được.

Mặc dù vậy, cậu vẫn rất lo lắng và câu nệ đến mức ngoan ngoãn đi theo họ, ngoan ngoãn trả lời các câu hỏi, nghe lời mà nói cái gì làm cái đấy.

Mẹ của Thẩm Tu Trạch cũng ở đây, Lâm An không cần lo lắng bọn họ sẽ làm gì đồng đội của mình, sau khi tiến vào viện nghiên cứu được canh gác nghiêm ngặt, những người bất tỉnh khác đều bị mang đi.

Nhiễm Thanh muốn gặp con trai nên bảo Lâm An đi cùng nhóm người già kia, Lâm An ngoan ngoãn đi theo họ lấy máu xét nghiệm.

Cậu nằm xuống với các dụng cụ khác nhau để chụp X-quang, lấy máu, kiểm tra mắt,… Những vị giáo sư già này là những người rất tốt bụng, thấy Lâm An ngoan ngoãn như vậy, bọn ông cũng cảm thấy rất thích.

Trẻ nhỏ có thể xuất hiện ở viện nghiên cứu rất ít, thời điểm Thẩm Tu Trạch còn nhỏ, mẹ hắn muốn hắn theo ngành y nên mới đưa hắn đến đây, hắn rất có tài, nhưng cuối cùng hắn đã chọn nghề của cha mình, trở thành một nhà thám hiểm.

Thẩm Tu Trạch khi còn nhỏ không hề nghe lời, tính tình không tốt, không dễ nói chuyện, khi đó đám người này chỉ có thể mở to mắt nói dối, khen ngợi hắn có cá tính.

Càng không cần nói có người như Lâm An, xinh đẹp, tính cách ngoan ngoãn lại nghe lời.

Hơn nữa đây còn là tang thi đầu tiên họ từng thấy không khác gì một người bình thường, nói không chừng đây là niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại.

Đây chính là một bảo vật.