Chương 394

Bầu không khí trong viện nghiên cứu đã lâu không được thoải mái như vậy, những ông lão này hỏi thăm về hoàn cảnh gia đình, tình trạng thể chất và cả cuộc hành trình của Lâm An, khi biết được bố mẹ Lâm An đều đã qua đời, họ càng yêu quý cậu hơn.

Lâm An được hỏi gì thì liền trả lời cái đó, nhưng khi hỏi về chuyện của cậu và Thẩm Tu Trạch, cậu lập tức đỏ mặ, cảm thấy có chút xấu hổ.

Thấy cậu ngượng ngùng, những ông lão này càng nói càng hăng say hơn.

"Lại nói vừa rồi cháu vào cửa cũng thật dũng cảm, cả người Nhiễm Thanh choáng váng luôn rồi, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bà ấy như vậy."

Lâm An sắc mặt cứng đờ, kỳ thật cậu đã tự thôi miên chính mình đem chuyện này chôn sâu trong đầu, kết quả là mấy ông lão một cuốc liền bới toàn bộ tiểu sử đen tối kia của cậu ra.

"Ha ha ha, không ngờcháu nhìn nhỏ như vậy, lại có thể áp đảo tên nhóc Thẩm Tu Trạch đó. Khó trách sắc mặt Nhiễm Thanh lại phức tạp như vậy."

Lâm An: Hả? Cái gì? Áp đảo cái gì?

"Khi còn nhỏ thằng nhóc đó đã kéo tóc của ông, khiến ông bị hói đến tận bây giờ. Cuối cùng cũng có người có thể trị được cho nó."

Lâm An nhìn cái trán bóng loáng như gương của đối phương, cái này khả năng không phải do bị kéo tóc tạo thành đâu.

"Nào, nào, dạy cho mấy lão già chúng ta cháu làm như thế nào mà thuyết phục được tên tiểu tử Thẩm Tu Trạch kết hôn với cháu đi."

Lâm An: “…” Cứu với, cậu chỉ lỡ lời mà thôi.

“Chúng cháu thật sự yêu nhau, xin hãy gả con trai của bác cho cháu!” Có một ông lão thậm chí còn lặp lại lời cậu.

"Không không, không phải như vậy, ông già rồi chẳng có ích gì hết, một câu cũng không nhớ được. Cậu ấy nói là chúng cháu thật sự yêu nhau, cháu sẽ cưới anh ấy. Xin đừng chia rẽ chúng cháu.!" Cả giọng nói lẫn cảm xúc càng lúc càng giống hơn.

Lâm An rất muốn tìm cái hố chôn mình.

Các ông lão cùng nhau cười lớn, nếu lúc này người nói câu đó là Từ Phóng, hẳn anh ta không chỉ cười theo mà còn có thể dùng nhiều giọng điệu và động tác khác nhau, bày trò để làm cho mấy ông lão vui vẻ.

Nếu là Thẩm Tu Trạch, có lẽ hắn sẽ dùng vũ lực để hù dọa những lão già không đúng đắn này.

Nhưng người ở đây bây giờ chính là Lâm An, một người da mặt mỏng lại sợ người, có thể đứng ở đây nói chuyện bình thường đã là thành quả của quá trình rèn luyện trong suốt chặng đường dài rồi.

Kết quả còn bị mọi người giễu cợt, đem quá khứ đen tối của cậu nhắc đi nhắc lại nữa.

Lâm An nước mắt lưng tròng, muốn đào một cái hố chui xuống, nhưng sàn nhà ở đây trông rất chắc chắn, muốn đào cũng không thể đào được, cho nên cậu dứt khoát bắt đầu kết băng, tự đóng băng chính mình. Nếu không có cách nào đào hố, vậy cậu chui vào khối băng là được.

Nhìn thấy thân thể Lâm An đột nhiên kết băng rồi biến thành một khối băng lớn, những lão nhân xung quanh mới ý thức được bọn họ đang nói đùa hơi quá.

Liền vội vàng dỗ dành, xin lỗi cậu.

Hoàn toàn không có tác dụng chút nào.

Cuối cùng, Thẩm Tu Trạch tới, cậu mới từ trong khối băng đi ra.

Khó trách vẻ mặt mẹ hắn phức tạp như vậy, Thẩm Tu Trạch không ngờ trong lúc hắn hôn mê đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng hắn không thể chính tai nghe thấy Lâm An nói những lời đó, thật đáng tiếc.

Lâm An vừa ủy khuất vừa tự trách mình, cậu cảm thấy mình không những thể hiện không tốt trước mặt mẹ Thẩm Tu Trạch, mà còn tự biến mình thành khối băng trước mặt mọi người. Thật ra sau khi cậu trốn trong khối băng, đầu óc bình tĩnh lại đã hối hận rồi, mọi người chỉ nói giỡn, cũng không phải cố ý cười nhạo cậu, nhưng lúc đó cậu đã rất xấu hổ rồi.

“Không sao đâu, mẹ anh là nhan khống, năm đó bà dự định cống hiến cả đời cho ngành y và không kết hôn, kết quả không cưỡng lại được mặt của ba anh, cuối cùng vẫn kết hôn, em cứ quanh quẩn trước mặt bà ấy thêm một vài lần thì chắc bà ấy sẽphá vỡ hết nguyên tắc luôn." Thẩm Tu Trạch cho cậu một ý tưởng.

Về phần những người khác, Thẩm Tu Trạch sẽ làm những lão nhân kia câm miệng.

Bọn họ cũng chính là thấy Lâm An nghe lời lại thẹn thùng, mới dám trêu chọc cậu như vậy, nếu đổi lại là hắn đứng ở đó, bọn họ tuyệt đối không giỡn như vậy.

"Bọn họ thật sự không làm gì em đúng không?" Mặc dù biết những vị giáo sư này cùng mẹ hắn không có ác ý, nhưng hiện tại khắp nơi đều là tang thi. Sự xuất hiện của Lâm An đối với những người này là một sự thay đổi. Hắn không có gì bảo đảm rằng những người này sẽ không làm hại Lâm An vì lẽ phải và niềm hy vọng của nhân loại.

Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn luôn đứng về phía Lâm An.