Chương 397

Bởi vì tất cả những tang thi bị điều khiển đều mặc thứ xấu xí này nên mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn, dị năng kim loại có thể trong nháy mắt vặn đứt đầu của những tang thi đó. Ngay khi hắn chuẩn bị thể hiện dị năng của mình với mẹ thì tay áo đột nhiên bị kéo lại.

Lâm An nhìn hắn đầy mong đợi.

"Được rồi, để em vậy." Thẩm Tu Trạch đem cơ hội này cho Lâm An.

“Có chuyện gì vậy?” Mẹ Thẩm phát hiện hai người đang đánh đố, bà căn bản không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

"Dị năng của Lâm An rất mạnh mẽ, có thể gϊếŧ chết tang thi này ngay lập tức." Thẩm Tu Trạch giải thích.

"Ngay lập tức?" Mẹ Thẩm hoàn toàn không tin, chồng bà cũng khá lợi hại, đã phải tốn rất nhiều công sức mới bắt sống được con tang thi này. Bà tin rằng Lâm An rất mạnh mẽ. Dù sao khối băng trước đó cũng có đã thể hiện dị năng hệ băng của cậu là dị năng khá hiếm thấy, nhưng nhát mắt có thể gϊếŧ tang thi này, hẳn là không có khả năng.

Lâm An nhìn về phía tang thi trong phòng kính, tang thi vừa rồi còn đang sống sót nhảy nhót, đột nhiên lại biến thành xác ướp ngã xuống đất, sau đó vỡ tan thành từng mảnh.

Thẩm Tu Trạch đang muốn khen ngợi Lâm An làm tốt lắm, lại phát hiện cậu không hề nhìn hắn mà nhìn chằm chằm vào mẹ hắn, vẻ mặt cầu xin khích lệ.

Thẩm Tu Trạch: "..."

Mẹ Thẩm thực sự kinh ngạc, bà không ngờ Lâm An lại mạnh mẽ như vậy, cậu chỉ đứng ở chỗ này, không làm gì cả, thế mà tang thi thậm chí còn không còn một mảnh vụn nào.

"Rốt cuộc con có loại dị năng gì? Không phải là dị năng hệ băng sao? Làm sao mà tang thi trở nên như thế này? Thực sự rất lợi hại."

Khi biết Lâm An có dị năng hệ thủy, bà liền nghĩ tới đặc tính của nước, quả thực chỉ cần lấy nước ra khỏi sinh vật sống thì sinh vật cũng không thể sống được, thậm chí phân tử nước còn có thể dùng để sưởi ấm và làm mát. Bằng cách này, dị năng băng của cậu cũng được giải thích.

Mẹ Thẩm nhìn mấy người, khi biết được trong tòa nhà y tế có rất nhiều tang thi đột biến, vẻ mặt bọn họ không những không sợ hãi mà còn nóng lòng muốn thử.

Sau ngày tận thế có thể từ thành phố Sơ Hi đi một chặng đường dài đến đây, bà cũng nên tin tưởng vào khả năng của họ.

"Được rồi, con có thể đến tòa nhà y tế, nhưng mẹ phải đi cùng con."

Thẩm Tu Trạch cau mày: “Mẹ định làm gì?”

"Này! Vẻ mặt ghét bỏ của con là gì thế hả? Mẹ là mẹ của con. Nếu con tự tin rằng mình có thể đánh bại những tang thi đó, mẹ đương nhiên sẽ phải đi lấy thuốc. Còn có, tòa nhà y tế lưu trữ rất nhiều thông tin do các tiền bối chúng ta để lại, những thứ đó là đều rất quý giá, nếu nó bị đánh quá mức, bị hư hại thì sao? Đừng đánh giá thấp mẹ, mẹ cũng có dị năng.”

"Dị năng nào?"

Mẹ Thẩm lấy từ trong túi áo khoác trắng ra một con dao nhỏ, sau đó với tốc độ cực nhanh, bà rạch một đường nhỏ trên tay Thẩm Tu Trạch.

Thẩm Tu Trạch không hề phòng bị: Nhịn xuống, đây là mẹ của mày đó.

Sau đó, bà dùng cả hai tay che lại bàn tay bị thương của Thẩm Tu Trạch, một luồng ánh sáng vàng nhạt xuất hiện từ tay mẹ Thẩm.

Lâm An và Ô Đóa

kinh ngạc nhìn ánh sáng kia, một phút sau, Thẩm mẫu buông tay hắn ra, nói: "Được rồi đó."

Vết thương của Thẩm Tu Trạch đã lành.

Lâm An và Ô Đóa rất vui vẻ: “Đây là dị năng chữa bệnh, lợi hại quá.”

Mẹ Thẩm có chút đắc ý: “Bác là dị năng giả chữa bệnh duy nhất ở thành phố Bạch Trạch. Tất cả những ông lão đó đều ghen tị với bác đó.”

Thẩm Tu Trạch không cho mẹ mình chút mặt mũi nào: “Mẹ vừa rồi dùng dao không có khử trùng, tại sao lại cắt vào tay con? Tại sao không tự mình cắt đi? Tốc độ lành vết thương quá chậm, nếu chậm một chút, vết thương của con đã tự lành rồi. Dị năng này của mẹ có thể chữa khỏi bệnh hay có tác dụng với tang thi không?”

Đối mặt với đứa con trai nghiêm túc của mình, mẹ Thẩm chỉ cười lấy lệ: “Dao cùng quần áo đều được khử trùng hàng ngày. Tự cắt mình tất nhiên sẽ đau rồi. Hiện tại, dị năng chỉ có thể chữa trị vết thương bên ngoài, nếu chảy máu nhiều thì sẽ không kịp nữa, nó không có tác dụng với tang thi. Đưa mẹ đi cùng đi, con không biết đường, cũng không biết sẽ phải lấy những tư liệu gì đâu.”

Thẩm Tu Trạch nhìn ngón tay của mình không có chút dấu vết nào, đúng vậy, tự mình cắt thì đau, nhưng cắt người khác thì không đau.

Hắn cười lạnh một tiếng, đem con dao nhỏ trong tay mẹ Thẩm biến thành một thanh kim loại nhỏ.

Mẹ Thẩm cười không nổi nữa, con dao này chính là biểu tượng tình yêu của chồng bà!

Cuối cùng, nếu Lâm An không ôm Thẩm Tu Trạch và Ô Đoá

giữ chặt lấy mẹ Thẩm thì có lẽ hai người đã lao vào đánh nhau rồi.