Chương 398

Chờ khi Từ Phóng tỉnh dậy, anh phát hiện ra họ lại sắp phải đi chiến đấu với tang thi, trong số những người đi cùng còn có một người phụ nữ trông rất giống lão đại, quả thực quá giống, trông như phiên bản nữ của lão đại ấy!

Đây có phải là nữ lão đại không?

Tiểu Phúc cũng tỉnh lại, Lâm An muốn mang nó theo, dù sao nếu cậu biến mất, Tiểu Phúc nhất định sẽ lẻn ra ngoài tìm cậu, cho nên mang nó theo thì còn an toàn hơn.

Bà Ô có lẽ đã quá già, từ khi hôn mê đến nay vẫn chưa tỉnh lại, viện nghiên cứu rất an toàn, được phòng thủ rất nghiêm ngặt, không có mật khẩu thì không thể ra ngoài, cho nên cứ để bà ở đây nghỉ ngơi, bọn họ sẽ nhanh chóng mang thuốc trở về.

Sau khi giải cứu Âu Dương Đông khỏi sự bao vây nhiệt tình của một nhóm giáo sư, cả nhóm đã lái chiếc xe di động đến tòa nhà y tế để tìm thuốc.

Tuy nhiên, nhìn bà lão ngơ ngác ngồi trên giường trong nhà xe, Từ Phóng từ trong tâm hồn hỏi: "Bà nội Ô không phải đang hôn mê sao? Tại sao bà lại ở trong xe?"

Chưa để anh bối rối, ngay cả mẹ Thẩm đang tò mò nhìn quanh trong chiếc xe cũng khó hiểu:“Làm sao bà ấy có thể ra khỏi viện nghiên cứu dược? Danh tính bà chưa được nhập vào hệ thống, cũng không có mật mã, sao có thế ra khỏi viện nghiên cứu được, hệ thống an ninh của viện nghiên cứu đã được kích hoạt hoàn toàn rồi, rốt cuộc lai lịch của bà lão này là gì?"

Lâm An đoán trước đó bà Ô lại giả vờ ngủ, có lẽ bà đã tỉnh từ lâu, tuy không nhận ra bọn họ, nhưng trong khoảng thời gian này mọi người vẫn luôn ở bên nhau, có lẽ bà đã nghe thấy mọi người muốn rời đi, cho nên bà đã bí mật trộm theo tới đây.

Ô Đóa còn tưởng rằng bà nội lại giống như hồi ở Sa Mạc Chi Nhãn, khôi phục thần trí trong chốc lại, cô kích động muốn thò lại gần, nhưng vừa đến gần đã bị một cú vào đầu, ừm, xem ra bà vẫn chưa hồi phục.

Âu Dương Đông nhún vai, lai lịch gì? Chỉ là một nhân vật huyền thoại bình thường thôi.

---------------------------

Thành phố Bạch Trạch cũng là một thành phố có dân số khá đông, mặc dù không nhiều như thành phố Sơ Hi có hàng triệu người, nhưng vẫn có hàng trăm nghìn người. Sau ngày tận thế, tang thi trong thành phố nhiều đến mức không thể tiêu diệt sạch sẽ chúng được.

Nhưng điều đáng mừng là một số lượng lớn tang thi đã bị giáo sư Trương khống chế, người dân trong thành phố mới có thể tạm thời thở dốc, thậm chí còn có nhiều người đầu phục cho giáo sư Trương.

“Vẫn có một số người đến đảo Bán Nguyệt để thành lập căn cứ mới, nhưng sương mù trên đảo quá dày đặc, thực sự không thích hợp cho sự sinh tồn của con người. Những người còn lại thành lập các tổ chức khác nhau trong thành phố. Đồ ăn của viện nghiên cứu đều là do những tổ chức đó cung cấp, họ hy vọng chúng ta có thể nghiên cứu ra vắc xin ngừa tang thi, nhưng đã hơn một năm trôi qua rồi, mà chúng tôi vẫn chưa nghiên cứu được cái gì, nên không ít cũng bắt đầu tuyệt vọng rồi.”

Nhiễm Thanh đang giải thích tình hình trong thành cho mọi người trong nhà xe, nói tới đây, trên mặt nàng không ngừng lộ ra vẻ mệt mỏi, hy vọng của tất cả mọi người đều đặt vào trên người bọn họ, cảm giác phải gánh trách nhiệm khó tả này gần như áp đảo tất cả mọi người, cứ lúc nào nhớ tới việc vắc xin phòng ngừa tang thi không có tiến triển nào, cảm giác bất lực và tự trách trong lòng của bọn họ đối với mọi người ngày càng tăng lên.

Lâm An muốn an ủi nàng, nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng vẫn là Từ Phóng vô tư an ủi nàng, nói nhất định có thể nghiên cứu chế tạo ra vắc xin phòng bệnh, cho dù không nghiên cứu được, thì mọi người cũng sẽ nỗ lực cải thiện dị năng của mình, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tất cả tang thi đều bị tiêu diệt.

Nhiễm Thanh mỉm cười, không nhắc đến chủ đề này nữa, chỉ vào bản đồ trên bàn cho mọi người xem, giáo sư Trương hiện đã chiếm một khu vực rộng lớn xung quanh tòa nhà y tế, muốn vào tòa nhà phải thông qua lực lượng an ninh xung quanh.

Ở đó có rất nhiều dị năng giả và những người bình thường, làm thế nào để vào tòa nhà một cách suôn sẻ mà không thu hút sự chú ý, đấy mới là trọng điểm.

Âu Dương Đông khoanh tay nhìn bản đồ: "Sao tôi cảm thấy giáo sư Trương cũng không tệ lắm nhỉ? Mặc dù tham vọng của ông ấy quá phi thực tế, nhưng ít nhất hành động của ông ấy cũng có lợi cho người dân mà."

"Đúng vậy. Khả năng khống chế tang thi của ông ấy quả thực đã giảm bớt áp lực cho người dân trong thành phố, nhưng..." Vẻ mặt Nhiễm Thanh trở nên nghiêm túc, "Chúng tôi nhận được tin rằng giáo sư Trương đang bí mật thực hiện thí nghiệm trên người. Đem một số dị năng giả và người thường đã đầu quân cho ông ta biến thành tang thi. Chuyến đi lần này của tôi không chỉ để lấy thông tin được lưu trữ trong tòa nhà y tế mà còn để xác minh vấn đề này. Trước đây mọi người đều chịu đựng những hành vi của ông ta, nhưng nếu ông ta thực sự vi phạm quy tắc cấm của thành phố Bạch Trạch này, tôi sẽ không bỏ qua cho ông ta."