Chương 400

“Đi thôi.” Thẩm Tú Trạch thấy hai người có thể ứng phó được, cũng là lúc bọn họ ra tay.

Khu vực xung quanh rộng lớn, không thể có người canh gác khắp nơi, hơn nữa, khứu giác của Lâm An vượt xa người thường, chỉ cần có người ở trước mặt, cậu có thể sớm tránh được, nên việc lẻn vào tương đối dễ dàng.

Bà Ô đi theo họ cùng nhau hành động, cùng nhau tránh né, nhưng đôi khi bà rất bất hợp tác, đương lúc mọi người trốn sang một bên, bà đứng đó ngơ ngác một mình, Ô Đóa

bước tới muốn kéo bà trốn nhưng bà không chịu, lại bị đánh vào đầu.

Mắt thấy có người phát hiện ra hai người đang đứng giữa đường, Ô Đóa lo lắng không thôi, sợ hành động này sẽ xảy ra vấn đề.

Mấy người trốn trong góc đều rất bình tĩnh, chỉ cần có người tới thì cứ đánh bọn họ bất tỉnh là được.

Tuy nhiên, cả hai người đàn ông vừa đi vừa trò chuyện, đi thẳng qua bà Ô và Ô Đóa, phảng phất như thể không nhìn thấy hai bà cháu.

Nếu là trước tận thế, cảnh tượng này sẽ rất phổ biến, dù sao mọi người đều rất bận rộn, sẽ không để ý tới người khác, nhưng hiện tại đang trong lãnh thổ của giáo sư Trương, ngay cả lũ chuột đi ngang qua cũng phải được kiểm tra một lần, đừng nói đến những người xa lạ.

Rõ ràng đã đi ngang qua hai người họ, nhưng anh ta vẫn tiếp tục bước về phía trước như thể không có bất kỳ điều gì bất thường.

Ô Đóa ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hai người đàn ông, tự hỏi tại sao lại như thế.

“Là dị năng của bà nội Ô sao?” Lâm An nghĩ không ra lời giải thích thứ hai nào khác nữa. Dị năng hệ tinh thần có thể làm gián đoạn suy nghĩ của con người và tang thi, làm đối phương không thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.

“Thử một lần sẽ biết.” Thẩm Tú Trạch dẫn mọi người tiến về phía trước, không hề tránh né những người mình gặp, quả nhiên là những người khác cũng không để ý tới họ.

Tuy không biết bà nội Ô kích hoạt dị năng khi nào, và khi nào thì kết thúc dị năng, nhưng trạng thái hiện tại chắc chắn thuận tiện hơn cho việc lẻn vào.

Rất nhanh bọn họ đã đến tòa nhà y tế, tòa nhà này cao hai mươi lăm tầng, hình dáng giống như một cuốn sách, cửa ra vào không có người canh giữ, xem ra phòng ngự rất lỏng lẻo, nhưng Lâm An lại cau mày.

Bên trong nó có mùi rất kinh khủng, toàn mùi tang thi, mùi thối rữa khó chịu đến nỗi mũi cậu sắp hỏng rồi.

Khi bước vào cửa, họ nhìn thấy một căn phòng trống, nhưng Lâm An biết rằng phía sau quầy lễ tân, trên đèn chùm trên trần nhà, trong thang máy và cầu thang đều cất giấu tang thi, mà mùi tang thi nồng nặc nhất là ở dưới lòng đất.

Nghe mẹ Thẩm nói nơi đó là bãi đậu xe, vậy tại sao trong bãi đậu xe lại có nhiều tang thi như vậy?

Mặc dù việc cấp bách nhất bây giờ là đi lấy thuốc và tìm kiếm thông tin nhưng mọi người đều nhất trí quyết định đến bãi đậu xe xem chuyện gì đang xảy ra, dị năng của bà Ô rất hữu dụng, không chỉ con người không tìm được, mà đến cả tang thi cũng không phát hiện được. Chỉ đi nhìn một lần cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Mấy người đi xuống cầu thang, nơi đó có một con tang thi nằm bò trên trần nhà, tứ chi và đầu của nó giống con người, nhưng lại có một cái đuôi màu nâu, Lâm An nhận ra đó là một cái đuôi thằn lằn. Bàn tay và lòng bàn chân của tang thi đó hình đĩa, có vảy nhỏ xíu, nằm im chỗ đó không nhúc nhích.

Trên đầu đội mũ giáp kim loại màu xám, chiếc mũ vẫn xấu đến kinh người.

Mấy người đi ngang qua cầu thang, nhưng lũ tang thi không hề có phản ứng gì.

Khi đến trước bãi đỗ xe, Lâm An bịt mũi lại, mùi hôi thật sự quá khó chịu, mặc dù thói ở sạch của cậu đã cải thiện rất nhiều, nhưng khi gặp phải một nơi quá bẩn thỉu và hôi hám, cậu vẫn khó có thể không chịu nổi.

Muốn dùng dị năng hệ thủy rửa sạch toàn bộ những thứ bẩn thỉu ở đây.

Không được, phải nhẫn nại, không thể gây chú ý. Bọn họ đang lén lút lẻn vào đây mà.

Nhưng khi Lâm An nhìn thấy nguồn gốc mùi hôi thối trong bãi đậu xe, thậm chí cậu còn quên bịt mũi, trợn mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Tất cả ô tô trong bãi đậu xe đã được dọn sạch, cả bãi đậu xe ngầm khổng lồ như vậy tất cả đều chứa đầy tang thi.

Hơn nữa còn là tang thi đang làm việc.