Chương 404

Cậu chợt phát hiện trong lòng mình không hề có cảm giác sợ hãi, bình thường nếu được yêu cầu làm việc gì đó một mình, có thể cậu sẽ phải luyện tập trước rất nhiều lần, vì sợ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa nếu không có người làm cùng, cậu còn cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Nhưng bây giờ, Lâm An nhìn vào tay mình, dị năng chính là nguồn an toàn của cậu.

Ánh mắt Thẩm Tu Trạch rất bình tĩnh, cũng rất kiềm chế, hoàn toàn không lo lắng vì cậu, không phải bởi vì không sao cả, mà là biết cậu khẳng định có thể làm được.

"Em nhất định sẽ mang hai người bọn họ trở về." Ánh mắt Lâm An vô cùng kiên định.

Vừa quay người rời đi, góc quần áo của cậu đã bị kéo lại.

Bà Ô có chút sợ hãi nhìn Lâm An: "Tuệ Tuệ, con đi đâu vậy?"

Ô Đóa: “…Bà nội, đó là Lâm An, không phải mẹ con.”

Thuốc phát huy tác dụng nhanh như vậy, bà nội Ô nghĩ đến con dâu, bà tin tưởng chắc chắn Lâm An là con dâu của mình, hơn nữa sống chết muốn đi theo Lâm An, Ô Đóa khuyên can cái gì cũng nghe không vào.

Cuối cùng Lâm An vẫn không thể một mình rời đi, đành bất đắc dĩ đem bà Ô đi.

Dù bất lực khi bà nội nhận Lâm An là mẹ mình, nhưng Ô Đóa vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì đó chính là Lâm An, một tang thi hiền lành nhất và cũng mạnh mẽ nhất.

*

Từ Phóng và Âu Dương Đông bị bắt, sau khi cố ý bị bắt, họ bị một nhóm người bịt mắt rồi nâng như nâng lợn mang đi.

Âu Dương Đông có khả năng định hướng rất tốt, sau khi mẹ Thẩm đưa bản đồ cho gã, gã đã ghi nhớ rất rõ bản đồ, sau khi bị bịt mắt, gã đại khái cũng biết được phương hướng mình đang đi.

Ban đầu còn nghĩ rằng họ sẽ được đưa vào một tầng nào đó của tòa nhà y tế, nhưng thay vào đó, họ bước vào bằng cửa của tòa nhà y tế, sau đó đi ra từ một nơi nào đó gần đó, vòng thêm vài lần nữa và cuối cùng đi ra khỏi nơi lẽ ra là khu dân cư. Rồi đi xuống, lại đi một lúc lâu mới đến được một nơi tối tăm. (Đọc hơi rối nên mọi người hiểu đại khái là đi rất vòng vèo nha)

Khi tấm vải trước mặt được cởi ra, Âu Dương Đông đoán rằng hẳn là họ đang ở trong cống.

Không gian nơi này rất rộng lớn, bên trong lại uốn lượn, xoắn ốc, ngay cả gã cũng không biết phía trên chỗ này là cái gì.

Những người này trói họ vào hai chiếc ghế kim loại, hơn nữa cổ tay và mắt cá chân đều bị xiềng xịch làm bằng cùm sắt nên muốn thoát ra khó khăn.

Xung quanh không ngừng vang lên tiếng la hét chói tai và tiếng rêи ɾỉ, có tang thi, cũng có con người. Nghĩ đến mẹ Thẩm nói rằng giáo sư Trương có thể đang làm thí nghiệm trên cơ thể con người, Âu Dương Đông đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, bọn họ đã bị trực tiếp kéo vào hiện trường thực nghiệm rồi sao? Hơn nữa nơi này cũng không nằm trong tòa nhà y tế, vậy có nghĩa là nếu lão đại và Tiểu An muốn tới cứu viện, có thể ngay cả bọn họ cũng không biết ở đâu.

Từ Phóng dường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, anh cởi tấm vải trước mắt ra, không lập tức hét lên mà đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

"Chết tiệt! Tại sao bọn tao lại ở trong cống chứ?" Từ Phóng cảm thấy bọn họ xong đời rồi, không phải nói là mấy người đang làm thí nghiệm trong tòa nhà y tế sao? Tại sao họ lại ở một nơi như thế này?

Những người bên cạnh đều là khuôn mặt lấm lem, đều bị hai người này đánh, nhìn thấy vẻ mặt "kinh hãi" trên mặt bọn họ, lập tức cười hung ác: "Thế nào? Sợ rồi à? Chờ lát nữa giáo sư Trương tới đây, chúng mày cũng giống với mấy người kia, chỉ biết rêи ɾỉ thôi."

Diện mạo đám người này trông rất đáng khinh, như thể lâu rồi chưa tắm rửa, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt đen vàng đầy bụi bặm, so với nhóm người này, Từ Phóng cứ như một tiểu thịt tươi.

Bị ảnh hưởng bởi thói ở sạch của Lâm An, Từ Phóng cũng trở nên yêu sạch sẽ, nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của những người này, anh ta ghét bỏ mà quay đầu đi.

Đột nhiên, cách đó không xa vang lên một tiếng kêu thảm thiết, âm thanh đột nhiên vang lên, sau đó đột ngột im bặt, trong ống cống xuất hiện từng lớp vang vọng, nghe đến rợn người.

Ngay cả đám người đang đứng đó cười tục tĩu cũng không cười nổi nữa.

Chẳng mấy chốc, một loạt tiếng bước chân khác lại vang lên từ bên cạnh tiếng hét, tiếng bước chân đó từ rất xa đến gần, hướng tới nơi này của bọn họ.