Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 405

« Chương TrướcChương Tiếp »
Âu Dương Đông và Từ Phóng nhìn người vừa mới tới, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã xác định được danh tính của người kia.

Từ Phóng: Nhìn vùng biển Địa Trung Hải rực sáng nè, chắc chắn đây là giáo sư Trương!

Âu Dương Đông: Chết tiệt, sao vương tạc lại ở nơi này?

Người đến mặc một chiếc áo khoác trắng, nhưng không giống như chiếc áo khoác trắng tinh mà mẹ Thẩm mặc ở viện nghiên cứu, chiếc áo khoác trắng trên người đối phương đầy vết máu, còn có những vết trắng và xanh khác, cứ như thể ông ta vừa bước ra từ một hiện trường gϊếŧ người.

Người đàn ông này dáng người không cao, ngay cả trong cống ngầm tối tăm, đỉnh đầu vẫn tỏa sáng rực rỡ, sau đầu vẫn còn một ít tóc, trông rất già nua, khuôn mặt nhợt nhạt, đeo thêm một cặp mắt kính, tóm lại thấy thế nào cũng rất kì lạ.

Từ Phóng liếc mắt một cái đã xác định được danh tính của đối phương, đồng thời ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng đã chán ghét người này.

Trực giác của anh ta rất chính xác, người này tuyệt đối không phải người tốt.

Giáo sư Trương đẩy đấy mắt kính lên, nhìn hai người bị trói trên ghế, trên mặt không có biểu cảm gì. Nhưng người đứng bên cạnh Từ Phóng lại thận trọng tiến tới gần, cười nói: “Giáo sư, chỗ này có hai dị năng giả gây chuyện trên địa bàn của chúng ta, dị năng đều rất mạnh, chúng tôi rất vất vả mới tóm được họ, vừa bắt được đã đưa đến đây cho ngài."

"Ừ, đưa bọn họ vào đi, người quá ít, vật thí nghiệm cũng không đủ." Giáo sư Trương không nhìn người bên cạnh mà cứ nhìn chằm chằm vào Từ Phóng và Âu Dương Đông, đôi mắt chết chóc khiến người ta cảm thấy khó chịu, sợ hãi.

"Không phải, các huynh đệ không biết giỡn rồi, chúng tôi chỉ khıêυ khí©h vài câu thôi, hà tất gì phải tổn thương đến tính mạng chứ, dị năng của hai chúng tôi cũng rất lợi hại, đầu quân vào các người, đầu quân vào các người được không?’’ Từ Phóng hét lên.

"Đừng la hét nữa, giáo sư ghét những người gây ồn ào, hai người cũng xui xẻo lắm mới rơi vào tay chúng tôi. Kiếp sau đầu thai vào đâu tốt vào đi.’’

"Được được được, ngày mai để chúng tôi bắt thêm vài người nữa nhé. Giáo sư, vì thành phố Bạch Trạch, ngài phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Niềm hy vọng của nhân loại là ở ngài, đừng quá mệt mỏi." Người đàn ông mười phần ân cần mà vuốt mông ngựa, mặc dù thật ra cực kì hy vọng giáo sư có thể gϊếŧ ít người hơn, người trong căn cứ đều hiểu rõ, thiếu một vài người còn không sao, nhưng nhiều người mất tích quá thì mọi người đều sẽ nghi ngờ.’’

Lời này rất dễ nghe, giáo sư Trương cuối cùng nhìn hắn một cái, hừ một tiếng, sau đó nghĩ tới điều gì đó: “Tôi còn chưa ăn cơm.”

Đối phương lập tức gọi người, yêu cầu hắn đưa giáo sư Trương đi ăn cơm, bọn họ phụ trách đưa người đi.

Chờ đến khi giáo sư Trương đi rồi, người đứng đầu kia mới thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy hắn cũng rất sợ ông ta.

Từ Phóng và Âu Dương Đông bị trói vào ghế, bị những người còn lại bắt đi. Lần này họ không bị bịt mắt, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trong cống.

Khu vực xung quanh dường như được chia thành các l*иg giam và phòng thí nghiệm, bên trong chứa rất nhiều loại động vật và tang thi.

Muốn tại lúc này tìm được nhiều loài động vật như vậy, cũng là một chuyện không dễ dàng.

Bên trong nhà giam đầy vết màu và những vết bẩn không rõ nguồn gốc, trộn lẫn với tiếng gầm thét và tiếng la hét của tang thi, khung cảnh giống như một bộ phim kinh dị, khiến Từ Phóng cảm thấy có chút sợ hãi.

Anh nuốt nước miếng, nhìn những người đang kéo ghế bên cạnh cũng không cảm thấy chướng mắt mà nói với họ: “Chúng tÔI sẽ bị nhốt ở đây à? Bao lâu mới được thả ra?”

Đối phương liếc hắn một cái, cười lạnh một tiếng nói: "Bị nhốt bao lâu? Hôm nay mấy người cũng không sống nổi đâu."

Âu Dương Đông: "Có ý gì, không phải giáo sư Trương có thể khống chế tang thi sao? Ông ta không phải đang nghiên cứu cách làm cho tang thi mạnh hơn sao? Tại sao ông ta lại muốn gϊếŧ chúng tôi?"

“Giáo sư hiện đang nghiên cứu cách khiến con người trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng ông ấy vẫn chưa thành công…”

Người này chưa kịp nói xong, đã bị người đứng đầu chặn lại.

Nhưng thông tin này cũng đủ rồi, Âu Dương Đông biết giáo sư Trương nhất định đang làm thí nghiệm trên cơ thể con người cũng không chạy, mấu chốt là hiện tại họ phải chạy trốn thế nào, ai mà ngờ được vị giáo sư này lại chuyên nghiệp thế chứ, không làm ở tòa nhà y tế đàng hoàng, lại cả ngày làm thí nghiệm ở một nơi như thế này chứ.

Có cần phải cần mẫn như vậy không?
« Chương TrướcChương Tiếp »