Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 407

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Phóng cảm thấy những người này còn đáng sợ hơn cả quỷ, nếp nhăn trên mặt vì cười mà ngày càng nhiều, còn động tay động chân với anh ta nữa.

Cả người anh bắt đầu nổi da gà da vịt rồi đây này.

Khi cả hai đang được nhóm người cổ cổ quái quái này tỏ ra thân thiết mà cởi bỏ xiềng xích trên tay, cánh cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra.

Giáo sư Trương đã trở lại.

Nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt, vẻ mặt ông ta u ám, hỏi mấy người thuộc hạ của mình: “Các người đang làm gì vậy?”

Những người thường đối xử với ông một cách tôn trọng như thể người điếc, sau khi mở cùm trên tay, họ bắt đầu cởi cùm ở cổ chân, thỉnh thoảng lại an ủi hai người bị trói bằng vẻ mặt yêu thương.

Cứ như thể họ không phải là những kẻ bắt cóc mà là những anh hùng đến giải cứu con tin vậy.

Giáo sư Trương bị bỏ rơi sang một bên sắc mặt càng ngày càng khó coi, giọng nói sắc bén: "Rốt cuộc các ngươi bị sao thế này, còn dám không nghe lời ta!"

"Đừng hét nữa, bọn họ bị trùng tà rồi. Tôi nói nơi này quái dị như thế, nhất định có thứ gì đó bẩn thỉu." Từ Phóng thấy giáo sư Trương một người diễn một vai cũng rất xấu hổ, còn chủ động đáp lời của ông ta.

L*иg ngực giáo sư Trương phập phồng kịch liệt, rất nhanh đã nghĩ đến việc có người dùng dị năng hệ tinh thần khống chế những người này, ngay sau đó liền cười lạnh một tiếng: ‘’Cho dù có thể khống chế bọn hắn, các cậu cũng đừng nghĩ đế việc có thể rời khỏi đây.’’

Ông ta thò tay vào túi, lấy ra một chiếc điện thoại di động.

Âu Dương Đông lập tức cảnh giác, lúc này lấy điện thoại di động ra nhất định có vấn đề.

Ngay khi gã chuẩn bị kích hoạt dị năng của mình để phá hủy chiếc điện thoại di động không xác định kia, một bàn tay già nua và gầy gò từ phía sau duỗi ra, vèo một cái rút chiếc điện thoại ra xa.

Từ Phóng mở to mắt, nhìn bà Ô đang lặng lẽ xuất hiện phía sau giáo sư Trương.

Âu Dương Đông cũng không nghĩ tới bà nội Ô lại ở đây, nếu bà đã ở đây, có phải mọi người đều đã đến cứu bọn họ hay không.

Nhưng chờ hồi lâu, hình như bên ngoài chỉ có bà Ô, bà cao hơn giáo sư Trương, dễ dàng lấy điện thoại ra từ phía sau, sau đó cúi đầu nghịch nghịch, bà cảm thấy thứ này rất quen, nhưng lại không nghĩ ra phải dùng như thế nào.

"Trả lại cho tôi!" Thấy điện thoại bị lấy đi, giáo sư Trương lập tức hoảng sợ, tuy đầu óc ông ta thông minh nhưng lại không có dị năng, thân thể cũng vì đã lâu không chịu vận động mà trở nên kém cỏi, muốn lấy lại điện thoại của mình, lại bị bà Ô tát một cái ngã xuống đất.

Tư thế thoải mái như đang đuổi một con muỗi.

Xiềng xích ở chân Từ Phóng cũng được mở ra, thấy giáo sư Trương ôm đầu ngã xuống đất, trông như đang vô cùng đau đớn, anh ta kêu lên một tiếng đồng cảm, nghĩ đến trước đây mỗi ngày bọn họ đều bị bà Ô đánh, tuy bà đã lớn tuổi, nhưng lực tay lại không hề yếu chút nào, đầu óc giáo sư Trương hiện tại hẳn là phải choáng váng lắm rồi.

Âu Dương Đông phát hiện hình như bà nội Ô đã tới đây một mình, hơn nữa thần thái của bà có vẻ tỉnh táo hơn trước rất nhiều, nhớ đến mấy người kia đã đi tìm thuốc trước, chẳng lẽ bà Ô uống thuốc nên đã tốt hơn rồi sao?

Cho nên mọi người mới để bà tới cứu bọn họ?

Âu Dương Đông không dám tiến lên, sợ cũng bị tát nên đứng tại chỗ nhẹ giọng hỏi: “Bà nội Ô, bà còn nhớ cháu là ai không?”

Nghe vậy, bà nội Ô ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn gã, rồi đột nhiên bừng tỉnh nói: "Cậu là...ai nhỉ?"

Còn tưởng rằng bà đã lấy lại được trí nhớ, Âu Dương Đông cảm giác như thể cảm xúc của mình đang ở trên một chiếc xe bay, đạt đến điểm cao nhất rồi đột nhiên rơi xuống đất.

Sau khi những kẻ bắt cóc cởi trói cho bọn họ xong thì liền dại ra đứng một chỗ, lúc này Âu Dương Đông mới nhận ra là những người này đã bị dị năng của bà nội Ô điều khiển.

Tâm trạng của Từ Phóng cũng giống như Âu Dương Đông, khóe miệng giật giật: "Bà ơi, chắc bà không tới đây một mình đâu nhỉ, còn Ô Đóa thì sao? Em ấy sao có thể yên tâm để bà lang thang khắp nơi chứ, bà tự chạy ra ngoài ạ?’’

Suy cho cùng, đây không phải là lần đầu tiên bà Ô tự chạy đi.

Bà nội Ô đứng đó mê mang mà nghĩ nghĩ: "Tôi không phải tới đây một mình, tôi đi cùng Tuệ Tuệ mà."

Nói xong, bà quay đầu lại tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc đó, bà cũng không quen ai ở đây.
« Chương TrướcChương Tiếp »