Chương 1.1: Gặp lại Trần Tri Ngôn, đã là năm năm sau...

Chương 1: Gặp lại Trần Tri Ngôn, đã là năm năm sau...

Giang Luyến nhớ lần đầu tiên gặp Trần Tri Ngôn là vào mùa hè năm cô mười lăm tuổi.

Trí nhớ của cô không tốt lắm, nhưng đáng ngạc nhiên, chuyện ngày đó cô vẫn nhớ rất rõ ràng. Cô thậm chí nhớ rõ ngày đó đặc biệt oi bức, ngoài cửa sổ một tia gió cũng không có, chân trời mây đen nặng nề, mắt thấy một trận mưa to sắp tới.

Giang Luyến làm bài tập hè trong phòng sách của ông nội.

Thật không may, cô đã thua cược với Phùng Tễ, cho nên cô không chỉ viết bài tập nghỉ hè của mình, mà còn phải viết thay Phùng Tễ.

Nhàm chán, buồn tẻ.

Không có gì nhàm chán hơn là viết hai bài tập.

Giang Luyến ghé vào mặt bàn gỗ lim, bất mãn nghĩ.

Có lẽ là quá nhàm chán, không bao lâu sau cô liền ngủ thϊếp đi.

Sau đó cô bị đánh thức.

"Từ Từ..." Cô nghe thấy ông nội gọi tên của mình, "Từ Từ ừ, tỉnh lại đi". Cô rất buồn ngủ, một chút cũng muốn mở mắt.

"Không sao, không cần đánh thức em ấy".

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, cô lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.

Trầm thấp, rất êm tai.

Ai đang nói vậy?

Cơn buồn ngủ của cô tan đi một chút, chỉ là mí mắt vẫn nặng nề như cũ, cô không lập tức mở mắt ra.

Một lát sau, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên mở mắt ra.

Một người đàn ông mặc âu phục màu đen ngồi trên sô pha, im lặng nhìn chăm chú vào cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt giao nhau.

Giang Luyến rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của mình, "Thịch, thịch, thịch......" Tiếng đập càng ngày càng lớn hơn.

Lạnh lùng, sắc bén, thâm thúy. Những hình dung từ này xem qua trong tiểu thuyết ngôn tình, lần đầu tiên trở nên cụ thể.

Giang Luyến và người đàn ông nhìn nhau.

Người đàn ông không rời mắt, cô cũng không.

Đây chính là lần đầu tiên cô và Trần Tri Ngôn gặp nhau.

Vội vàng và im lặng.

Không nói một lời.

-

Sau đó Giang Luyến từ thư phòng đi ra, thấy trong phòng khách chỉ có một mình cô nhỏ Giang Tâm Nghiên ngồi trên sô pha.

Giang Luyến đi tới, hỏi cô nhỏ người đàn ông trong thư phòng là ai.

Nhưng bình thường cô nhỏ yêu thương cô nhất, giống như là không có nghe thấy, không để ý đến cô.

Đồng hồ cổ trong phòng khách tích tắc chạy, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Giang Luyến nâng má ngẩn người, một đôi mắt hẹp dài, sâu thẳm xuất hiện lên trước mắt

"Ầm, ầm...".

Cùng với tiếng sấm, mưa to nổi lên hồi lâu rốt cục cũng rơi xuống.

Hạt mưa đập vào kính, phảng phất rơi vào trong lòng cô gái, lộp bộp vang thành một mảnh, làm người ta tâm hoảng ý loạn.