Chương 3.1: Anh không thích hợp ở lại

Giang Luyến không phát hiện, chỉ lo nói năng lộn xộn giải thích: "Không, không phải, em muốn nói có áo ngủ dư thừa có thể cho em mượn hay không, em, hành lý của em bị mất, không có quần áo để thay".

Nghe cô gật đầu giải thích xong, người đàn ông cong cong đôi mắt hẹp dài, bên môi mang theo nụ cười: "Vậy tôi cũng nghĩ như em".

Lần này là trêu chọc rất rõ ràng, Giang Luyến rốt cục nghe ra.

Không thể tin được Trần Tri Ngôn cũng biết nói đùa, cô giật mình vài giây, ngơ ngác nhìn anh: "Anh, anh...

Em". Vài tiếng cũng không nói tiếp, khiến Trần Tri Ngôn không khỏi nhìn cô thêm vài lần.

Hai má đỏ bừng mịn màng, con ngươi trong suốt trừng tròn trịa, mũi mượt mà khéo léo bởi vì sốt ruột thấm ra mồ hôi tinh tế rậm rạp, đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra tự nhiên nhếch lên, vẻ mặt ngơ ngác lộ ra tính trẻ con đáng yêu.

Là một cô bé xinh đẹp.

Trần Tri Ngôn lại cúi đầu cười.

Giọng nói trầm thấp của nam nhân lộ ra chút khàn khàn, cảm giác cấm dục mười phần, hết sức mê người.

Tim Giang Luyến đột nhiên ngừng đập, theo bản năng ôm ngực lui về phía sau một bước.

Trần Tri Ngôn lúc này mới ngừng cười, không trêu chọc cô nữa, nói một tiếng "Chờ một chút", xoay người đi vào phòng thay đồ trong phòng ngủ chính.

Căn hộ này anh không thường ở, chỉ là cách công ty rất gần, lúc bận rộn mới ở nơi này, cho nên không có chuẩn bị nhiều quần áo.

Quần áo ở nhà thì có, chỉ là đều là anh mặc, không tiện cho con gái mặc nữa.

Anh lật qua lật lại, không mặc quần áo mới, cũng chỉ có áo sơ mi.

Lông mày Trần Tri Ngôn nhíu lại, hơi chần chừ.

Hình như là không thích hợp lắm, nhưng trước mắt cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Sau một lúc do dự, Trần Tri Ngôn cầm một chiếc áo sơ mi trắng hoàn toàn mới đi ra.

"Áo sơ mi được không?" anh hỏi.

Là độc giả thâm niên của Tấn Giang, mặc áo sơ mi của bạn trai hấp dẫn như vậy, Giang Luyến đã xem đủ rồi, một lần muốn ném bom ý kiến cho các tác giả: Có thể đừng viết áo sơ mi nữa hay không, đổi chút mới mẻ đa dạng không tốt sao, ví dụ như để cho nữ chính mặc áo ba lỗ quần cộc của nam chính chẳng lẽ không thơm sao?

Cho tới giờ phút này, cô mới ý thức được mình nông cạn cỡ nào.

Áo sơ mi!

Phải là áo sơ mi!

Những thứ khác đều không được!

Nghĩ đến chờ một chút tắm rửa xong liền chân trần mặc áo sơ mi của anh, trái tim nhỏ bé của cô liền đập có chút kịch liệt.

Bất quá trong lòng cô vô luận suy nghĩ miên man bất định như thế nào, trên mặt vẫn phải che dấu một phen.

Giang Luyến chớp chớp mắt, làm bộ như không hiểu gì, ngoan ngoãn nhận lấy áo sơ mi, ôm vào trong ngực, nghiêm túc nói: "Được, cám ơn".

Thấy cô không có gì khác thường, Trần Tri Ngôn thở phào nhẹ nhõm.