Chương 3.2

Vừa rồi anh còn có chút lo lắng, tuy nói là cháu gái Tưởng Tầm, là tiểu bối, được giao phó chăm sóc cô cũng không sao, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, đem áo sơ mi của mình cho một cô gái nhỏ mặc quá dễ dàng gây ra hiểu lầm.

Cũng may tuổi còn nhỏ.

Trần Tri Ngôn lại nhìn Giang Luyến.

Cô gái ôm áo sơ mi trắng đứng trước người mình, lông mày cong, ngây thơ tươi đẹp, vẻ mặt không biết thế sự.

Thật đấy, cô bé.

Trần Tri Ngôn khẽ nhếch môi, chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Anh nhìn đồng hồ, đã qua 0 giờ.

"Được rồi, đã khuya rồi, nghỉ ngơi sớm một chút". Trần Tri Ngôn ôn nhu nói.

Giang Luyến là một con cú đêm, bình thường nửa đêm hai ba giờ ngủ là chuyện thường, nhưng vì giả bộ ngoan ngoãn trước mặt Trần Tri Ngôn, cô lập tức gật đầu tỏ vẻ nghe lời, ngửa mặt mềm nhũn nói chúc ngủ ngon với anh.

Trần Tri Ngôn dừng một chút, chần chờ mấy giây mới trả lời cô một câu "Ngủ ngon", xoay người trở về phòng khách, cầm lấy áo khoác đi về phía cửa ra vào.

Giang Luyến khom lưng thay giày mới ý thức được không đúng, chần chờ hỏi: "Anh, anh muốn ra ngoài sao?".

Trần Tri Ngôn đưa lưng về phía cô gật đầu: "Ừ".

Giang Luyến có chút mơ hồ, nghi vấn trong lòng thốt ra: "Anh không ở đây sao?".

Trần Tri Ngôn thay giày xong, xoay người lại: "Ừ".

Anh chuẩn bị đi công ty ở một đêm, vừa vặn ngày mai có cái cuộc họp video muốn chuẩn bị.

Giang Luyến có chút mơ hồ.

Vậy là cô ở lại đây một mình?

Không phải chứ?

Trên người cô không có xu dính túi, ngay cả điện thoại di động cũng không có, vạn nhất có chuyện gì thì làm sao bây giờ?

Giang Luyến bên này còn mơ hồ, Trần Tri Ngôn đã xuống thang máy

"Đinh "một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Mắt thấy Trần Tri Ngôn một chân đã rảo bước tiến vào thang máy, Giang Luyến cũng không kịp giả bộ ngoan ngoãn, vội hô: "Chờ, chờ một chút!".

Cô cuống quít chạy tới, dép lê cọ xát trên sàn nhà một, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lảo đảo vài bước mới ổn định thân hình.

Trần Tri Ngôn nghe thấy thanh âm, quay người lại, liền thấy cô thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lông mày không khỏi nhíu lại.

Giang Luyến chạy đến trước mặt anh, hơi thở bất ổn vội vàng hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Trần Tri Ngôn dừng một chút nói: "Công ty".

Giang Luyến thẳng thắn hỏi: "Tại sao phải đến công ty?".

Trần Tri Ngôn bị cô hỏi mà giật mình.

Câu hỏi thật trẻ con.

Không đến công ty ở chẳng lẽ muốn ở cùng một phòng với một cô gái nhỏ như cô sao?