Chương 4.1: Trong hơi thở tất cả đều là mùi vị của Trần Tri Ngôn......

Tiếng sấm dần dần lắng xuống, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có hỗn loạn cùng nhịp thở gấp gáp hòa lẫn vào nhau.

"Đừng sợ, là tôi". Trần Tri Ngôn buông bàn tay đang trói cô ra, cúi người tới gần cô, âm thanh cố ý hạ thấp trong bóng tối lộ ra có chút dịu dàng, tay nắm vai cô vỗ nhẹ, mang theo ý đồ trấn an.

Im lặng vài giây, Giang Luyến "Ô" một tiếng, nhào vào trong ngực anh, bộc phát ra tiếng khóc đè nén hồi lâu.

Cô ôm chặt cổ Trần Tri Ngôn, lên tiếng khóc lớn, tất cả sự sợ hãi khi nghe thấy tiếng nói nhỏ dịu dàng này của anh tất cả đều hóa thành ủy khuất, không thể đè nén mà trào ra ngoài.

Trần Tri Ngôn không hề phòng bị, bị cô nhào vào lòng, lập tức sửng sốt.

Cô gái nhỏ dùng cả tay lẫn chân, chui thẳng vào trong lòng anh, chờ anh kịp phản ứng, người đã gắt gao bám vào trên người anh.

Cơ thể mềm mại của cô gái áp sát vào anh, cái đầu bông nhỏ nhắn vùi vào hõm vai anh, cô khóc như bị oan ức, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

Hơi nóng ẩm ướt trên cổ khiến hơi thở của người đàn ông không đều, cơ thể trở nên cứng đờ hơn.

Rất nhanh, sau lưng Trần Tri Ngôn đã đổ một tầng mồ hôi, anh muốn kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhưng vừa mới nhúc nhích, cánh tay vòng quanh cổ càng siết chặt hơn.

"Uuuuuuuuu..... sao anh mới tới a hù chết em, uuuu.... em sợ quá......" Giang Luyến ủy khuất muốn chết, vừa khóc vừa phát tiết.

Bàn tay Trần Tri Ngôn vừa cầm lấy tay cô lập tức cứng đờ, nhất thời không hạ quyết tâm kéo cô ra.

Hai lần rồi.

Lúc trước ở đồn công an, anh đã không thể kéo cô ra, hiện tại anh vẫn không thể.

"Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu. Đáng ghét, tất cả là lỗi của anh khi để em ở đây một mình. Đây là nơi tệ hại thế nào vậy? Mất điện rồi...". Cô gái nhỏ khóc lên không dứt, nước mắt nhiều phảng phất có thể đem người nhấn chìm, cái miệng nhỏ nhắn cũng không yên tĩnh, lên án không ngừng.

Lần này Trần Tri Ngôn thật sự hối hận, là do anh sơ suất, không nên để cô một mình ở đây, bây giờ tự chuốc lấy tội cho mình.

Trần Tri Ngôn bị cô khóc tâm hoảng ý loạn, hô hấp đều rối loạn tiết tấu, chỉ chốc lát sau lưng áo sơ mi đã ướt đẫm.

Anh đã thật lâu không có chật vật quá như vậy, nơi cơ thể họ áp vào nhau như đang bốc cháy, hơi thở của anh tràn ngập hương thơm ngọt ngào của cô gái quấy nhiễu, anh không cách nào bình thường hô hấp.