Chương 1.2

Không biết qua bao lâu, cửa thư phòng mở ra, ông nội và người đàn ông đi ra.

Giang Luyến đứng lên.

Động tĩnh của cô quá lớn, khiến người đàn ông nhìn cô một cái.

Anh từ chối lời đưa tiễn của ông nội, lập tức mở cửa rời đi.

Giang Luyến sửng sốt vài giây, nhìn cửa chính khép lại, trong lòng không khỏi trống rỗng.

"Trời mưa rồi?" Giọng nói mệt mỏi của ông nội vang lên.

Giang Luyến nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa to như thác nước, trắng xóa không nhìn thấy gì.

Người này hình như không mang theo dù.

Một cái rất đột ngột ý niệm mãnh liệt nhảy ra, dọa cô nhảy dựng.

"Từ từ, đi đưa ô cho khách". Ông nội nói.

"Dạ, được. "Giang Luyến chậm rãi đáp lời, động tác cũng không chậm, vài bước chạy đến cửa ra vào, từ trong ngăn tủ lấy ra ô đỏ của mình.

Mưa so với tưởng tượng còn lớn hơn, hơi nước mờ mịt, cảnh vật đều bị bao phủ dưới màn mưa.

Người đàn ông đứng dưới hiên nhà, đang chuẩn bị đi xuống bậc thang, vai đã bị nước mưa làm ướt.

Giang Luyến không kịp nói gì, mở dù vọt tới.

Vóc dáng cô không thấp, mười lăm tuổi đã cao tới một mét sáu lăm, nhưng đứng ở bên cạnh người đàn ông, vẫn cần kiễng chân mới có thể giơ ô qua đỉnh đầu anh.

Tiếng mưa rơi vào ô lập tức vang lên.

Người đàn ông dừng bước, quay đầu lại.

Khoảng cách hai người rất gần, tầm mắt đột nhiên va chạm, vội vàng làm cho người ta né tránh không kịp. Dưới ánh mắt nghi hoặc của anh, tim Giang Luyến đập như trống, theo bản năng đưa ô cho anh, quay đầu chạy về phòng.

Người đàn ông nắm cán ô, sửng sốt vài giây, làn váy màu đỏ trong tầm mắt chợt lóe rồi biến mất, trốn vào trong cửa.

Cách đó vài bước, trợ lý vừa chạy tới giơ một cái ô, thần sắc xấu hổ.

-

Đóng cửa phòng, Giang Luyến không ngừng thở dốc, như là chạy tám trăm mét.

"Đi rồi? "Ông nội hỏi

Cô gật đầu.

Cô nhỏ ngẩn người đột nhiên che mặt khóc, tiếng nức nở vang vọng trong phòng trống trải.

Giang Luyến không biết làm sao.

Ông nội thở dài, xoay người trở về thư phòng.

Mưa càng lúc càng lớn, giống như muốn nuốt chửng vạn vật trong trời đất.

Sau đó, Giang Luyến mới biết được, anh tên là Trần Tri Ngôn, là vị hôn phu của cô nhỏ.

Hôm nay lần đầu tiên đến nhà chính là vì từ hôn.

Từ đó về sau, ở Giang gia, cái tên Trần Tri Ngôn này bị cấm nhắc tới.

Gặp lại Trần Tri Ngôn, đã là năm năm sau.

Mười một giờ tối, đồn công an gần ga Nam Bắc Kinh cũng không yên tĩnh, thỉnh thoảng có điện thoại báo cảnh sát vang lên, người đàn ông bị trộm ví tiền mắng chửi đĩnh đạc, người phụ nữ ngã ngồi dưới đất khóc sướt mướt, người làm ghi chép gây ra tiếng ồn ào.

Trong đại sảnh loạn như chợ.

Trong góc, Giang Luyến ngồi ở trên ghế ngẩn người, toàn thân như có hàng rào chắn, không hợp với môi trường bừa bộn xung quanh.