Chương 6.2

Một lúc sau, Trần Tri Ngôn rót ly sữa, đun nóng trong lò vi sóng đưa cho cô, còn mình bưng cà phê ngồi trước bàn ăn.

Giang Luyến ngồi xuống đối diện anh, hai tay ôm ly sữa vừa uống vừa len lén dò xét sắc mặt anh, thấy sắc mặt anh như thường, không có gì khác thường, trong lòng mới dần dần thả lỏng.

Người đàn ông đang ngồi thẳng, mặc một bộ lễ phục, bờ vai thẳng tắp, cổ áo sơ mi màu xanh đậm có viền những đường sẫm màu bạc, có một luồng ánh sáng nhàn nhạt chảy ra. Sắc mặt anh bình tĩnh, môi thẳng, khí chất có chút nghiêm nghị.

Giang Luyến liếc trái liếc phải.

"Muốn nói gì?". Trần Tri Ngôn bất thình lình lên tiếng, ngẩng đầu nhìn cô.

Giang Luyến bị giọng nói đột ngột của anh làm cho giật mình, cô chưa kịp né tránh ánh mắt đã bị người đàn ông bắt được.

"Không có gì!". Cô vô thức phản bác.

Lông mày Trần Tri Ngôn khẽ nhúc nhích, lạnh nhạt hỏi: "Vậy sao vẫn nhìn tôi?".

Giang Luyến nhất thời có chút hoảng, cô cũng không thể nói thẳng là nhìn anh đẹp trai, điều này cũng quá ngốc, bởi vậy cô đành phải bịa ra.

"Em, em là muốn hỏi... nấc!" nhưng không biết có phải bởi vì quá khẩn trương hay không, lời còn chưa nói xong, cô lại nấc một tiếng.

Chẳng bao lâu, trong căn phòng yên tĩnh, từng tiếng "nấc" vang lên, to và rõ ràng.

Giang Luyến hoảng sợ che miệng, ngước mắt nhìn Trần Tri Ngôn, thấy anh cũng đang nhìn mình, trên môi vốn đã lạnh lùng hiện lên một nụ cười, biết anh đang cười mình, hai má cô đỏ bừng xấu hổ.

Lại một tiếng "nấc" vang dội, nụ cười bên môi người đàn ông càng sâu.

Ô ô ô sao lúc nào cũng xấu hổ trước mặt người này, Giang Luyến có chút tuyệt vọng.

Cô vội cúi đầu uống sữa, muốn đè nấc xuống, uống mấy ngụm lớn mới yên tĩnh một chút.

Trải qua tình tiết nhỏ này, không khí trên bàn ăn thoải mái hơn rất nhiều, Trần Tri Ngôn thanh thản tựa lưng vào ghế, chủ động mở miệng.

"Muốn hỏi tôi cái gì?".

Không ngờ anh vẫn hỏi, Giang Luyến áy náy liếʍ môi, đành phải nói ra vấn đề mà cô đã nghĩ đến tối qua trên sô pha chờ anh.

"Em có phải đã gây phiền toái cho anh?".

Tối qua tôi vừa hứa với anh rằng cô sẽ không gây rắc rối cho anh, nhưng bây giờ...

Nghĩ đến chuyện tối qua, Giang Luyến xấu hổ gãi đầu ngón chân, cúi đầu không dám nhìn anh.

Trần Tri Ngôn nhìn đầu cô hơi cúi xuống, cổ trắng nõn cong lên một đường cong xinh đẹp, có sự mềm mại đặc biệt của thiếu nữ, trong lòng nhất thời mềm nhũn

Phiền toái? Đúng là rất phiền toái.

Nhất là sáng nay ngủ quên. Tối hôm qua sau khi ôm người vào phòng ngủ, vốn chỉ muốn dựa vào sô pha một lát, không ngờ chợp mắt lại ngủ thϊếp đi. Điện thoại di động không biết từ lúc nào im lặng, thiếu chút nữa làm chậm trễ công việc.

Nhưng chẳng biết vì sao, loại phiền toái này cũng không làm anh bài xích.

"Không có". Anh lạnh nhạt nói, ánh mắt lướt qua khuôn mặt có vẻ thận trọng của cô gái, suy nghĩ một chút mới tiếp tục.

"Tôi và cậu em là bạn bè, lẽ ra cũng coi như trưởng bối của em, chăm sóc em là việc nên làm, không cần thận trọng.

Cậu "trưởng bối" này của Trần Tri Ngôn lập tức đánh trúng chỗ mẫn cảm bí ẩn nào đó trong lòng Giang Luyến.

Trưởng bối......