Chương 7.2

Vốn là trong phòng bao là có phòng vệ sinh, nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ, uống quá nhiều mới bước vào, cô cảm thấy có chút khó chịu nên liền rời khỏi phòng bao.

Tầng này có ba gian phòng riêng, cửa ra vào đều có kiểu dáng giống nhau, nhưng số cửa lại khác nhau. Khi đến nơi, tài xế dẫn cô vào trong. Cô chỉ tỏ ra không vui và thậm chí không thèm ngước mắt nhìn số cửa.

Cô xác định nó một cách cẩn thận, bước đến trước cửa một phòng bao, do dự một lúc rồi mở cửa.

Phòng bao của nhà hàng này thiết kế chú trọng tính riêng tư, sau khi vào cửa vòng qua một tấm bình phong, đi qua quán trà chỗ rẽ, mới có thể nhìn thấy bàn chính bên trong.

Giang Luyến đi vào bên trong một đoạn, mùi thuốc lá rượu nồng đậm, cô nhíu mũi, mới vừa vòng qua một tấm bình phong, chợt nghe thấy bên trong bộc phát ra một trận tiếng vung quyền cùng tiếng cười.

Cô lập tức dừng chân, ý thức được mình đã đi nhầm phòng.

Phòng của bọn họ không lộn xộn như vậy.

Giang Luyến đang muốn đi ra ngoài, kết quả rất không khéo, có hai nam thanh niên tóc vàng đi ra.

Thấy Giang Luyến, hai người sửng sốt.

Giang Luyến đành phải cười với bọn họ, giải thích mình đi nhầm phòng.

Cô không nói lời nào còn đỡ, vừa nói, đám lông vàng như là phục hồi tinh thần, một đôi ánh mắt lẫn nhau, vài bước đi tới, chặn đường đi của Giang Luyến.

"Em gái đừng vội đi a...... "Một người tóc vàng cười hì hì ngăn cản Giang Luyến, vừa mở miệng liền không đứng đắn.

Giang Luyến cau mày, dời nửa bước sang một bên.

"Đúng vậy, em gái đừng nóng vội, nếu đã đến thì cùng nhau uống hai chén đi". Một tên tóc vàng khác cũng tiến lại gần.

Mùi thuốc lá và mùi rượu trên người hai người làm Giang Luyến đau đầu.

Cô nhịn một chút, nhẫn nại nói: "Ngại quá, vừa rồi tôi đi nhầm phòng, người nhà tôi ở phòng bên cạnh, nếu họ thấy tôi không quay lại thì hẳn là nóng lòng đi tìm tôi".

Người bình thường khi nghe nói có một cô gái đến đây cùng gia đình, dù sao đây cũng không phải là nhà hàng bình dân, ai cũng có thể đến ăn, ai có thể đặt phòng riêng ở tầng này chắc chắn phải giàu có, không dễ trêu chọc.

Nhưng bộ dạng Giang Luyến quá đẹp mắt, ngũ quan xinh đẹp, một bộ váy trắng khí chất động lòng người, vừa liếc mắt đã làm cho người ta kinh diễm.

Hai người mùi rượu bốc lên, tà da^ʍ liền không dễ dàng đè xuống, như thế nào chịu dễ dàng thả người đi, hơn nữa cô nói cũng không biết là thật hay giả, nói không chừng chính là hù dọa bọn họ đây.

"Vậy thì càng không cần gấp gáp a, cách gần như vậy, chờ người nhà em gái tới tìm rồi trở về cũng không muộn a, đến đây..." Nói xong, hai người liền muốn tới kéo cánh tay của cô.

Thái độ ngả ngớn như vậy, khiến tính nhẫn nại của Giang Luyến hoàn toàn không còn, né tránh tay hai người, nhất thời hất khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, lạnh giọng trách mắng:

"Cút ngay!".

Một người phụ nữ xinh đẹp tức giận và trông rất tốt theo một cách khác.

Hai người chẳng những không tức giận, còn cười quái dị.

“Này, em gái tính khá nóng, hợp với tính khí của tôi…”

"Này em gái, xin hãy dạy tôi cách lăn thế nào đi..."

Nói xong, một người lại muốn tới ôm vai cô.

Giang Luyến chán ghét né tránh, nhưng động tác không nhanh bằng bọn họ, vai trần bị xoa một cái.

Cô ghê tởm muốn chết, đảo mắt nhìn thấy trên bàn ngang đặt một bình sứ Thanh Hoa, lúc này cầm lên, không nói hai lời, trực tiếp hướng người đập tới.

Tóc vàng nghiêng đầu, một tiếng vang thật lớn, bình hoa đập trên mặt đất, mảnh sứ văng khắp nơi.

Ngay cả tiếng vung quyền trong phòng cũng im lặng vài giây.

"Mẹ kiếp!".

Đám tóc vàng không nghĩ tới Giang Luyến tính tình lớn như vậy, nói động thủ liền động thủ, bị dọa nhảy dựng lên.

Giang Luyến sau khi đập phá muốn rời đi, nhưng đáng tiếc, ngoài cửa có mấy người đi vào, lập tức ngăn cản cô.

"Mẹ kiếp, mày thật không biết xấu hổ, mày đánh nơi nào vậy!". Tóc vàng xông tới, lòng còn sợ hãi mắng.

Chiếc bình đang hướng về phía đầu hắn, may mắn là hắn nhanh chóng né tránh, nếu không đầu hắn đã nổ tung.