Chương 9.2

Này, là cố ý mang cô tới đây để ăn!

Giang Luyến đảo mắt một vòng, phồng má, cố gắng che giấu nội tâm nhảy nhót.

"Sao anh biết em chưa ăn no?". Cô tò mò hỏi.

Trần Tri Ngôn liếc cô một cái, cong khóe môi không nói gì.

Không ăn uống đàng hoàng, vẫn luôn nhìn anh. Chút động tác nhỏ này của cô, cho rằng có thể giấu được ai.

Một chút ý cười nhỏ của anh cũng làm cho Giang Liên thêm dũng khí, cô hỏi: "Làm sao anh biết? Rốt cuộc là làm sao biết được?".

Trần Tri Ngôn bị cô quấn lấy, nói với cô một câu: "Lúc ăn cơm phải chuyên tâm".

Giang Luyến "A" một tiếng, có chút không phục, nhỏ giọng phản bác: "Em ăn cơm rất chuyên tâm a......".

Trần Tri Ngôn không để ý đến cô nữa, lấy di động ra xem.

Anh có điện thoại di động gϊếŧ thời gian, Giang Luyến lại không có, chỉ chốc lát sau cô liền nhàm chán, ngón tay ở trên mặt bàn đâm tới đâm lui, phát ra tiếng động.

Trần Tri Ngôn nhướng mắt nhìn cô, Giang Luyến phồng miệng, giấu tay dưới bàn, ngồi thành thật.

Ngồi một lát cô liền không chịu nổi, hai chân nhích tới nhích lui dưới bàn, không cẩn thận lại đá vào chân người đối diện.

Trần Tri Ngôn ngước mắt nhìn cô, ánh mắt bất đắc dĩ.

Giang Luyến có chút xấu hổ, phồng má, nhỏ giọng giải thích: "Anh có điện thoại di động chơi, em không có...".

Trần Tri Ngôn dừng lại, khóa màn hình điện thoại, khoát tay lên bàn, hỏi: "Thư ký Dương không đưa di động cho em à?".

"Đưa thì có".Giang Luyến phẫn nộ, giọng điệu lên án," Nhưng không có thẻ điện thoại, mật mã wifi trong nhà cũng không nói cho em biết, không có tác dụng gì".

Trần Tri Ngôn có chút ngoài ý muốn.

Cô bé có vẻ ngoan ngoãn nhưng đôi khi lại hơi nóng nảy. Chuyện tương tự cũng xảy ra đêm qua khi cô tố cáo anh để cô ở nhà một mình, giống như những chiếc gai trên hoa hồng, trông mỏng manh nhưng có thể vô tình đâm vào tay.

"Buổi chiều dẫn em đi làm thẻ điện thoại". Trần Tri Ngôn nói.

Giang Luyến lập tức bắt được trọng điểm.

"Buổi chiều không cần đi làm sao?".

"Không cần". Trần Tri Ngôn nói.Bởi vì ngày mai phải về Nam thành một thời gian, công việc thu xếp xong.

Ánh mắt Giang Luyến lập tức sáng lên, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại, không cách nào che giấu được suy nghĩ nhỏ nhặt của mình.

Trần Tri Ngôn nhìn thấy buồn cười, cầm di động, không nhịn được lắc đầu.

-

Cuối cùng thì mì cũng đã đến, ngon và phần hải sản rất phong phú, đặc biệt là tôm to và đầy đặn.

Giang Luyến vùi đầu ăn hơn nửa bát, ngoại trừ tôm, mì hải sản đều ăn sạch.

"Em ăn no rồi". Giang Luyến liếʍ liếʍ môi, buông đũa nói.

Tầm mắt Trần Tri Ngôn rơi vào mấy con tôm cô đơn trong bát, đột nhiên lên tiếng: "Không thích ăn tôm à?"

"Ách...... Cũng không phải". Mặt Giang Luyến hơi nóng.

Trần Tri Ngôn giương mắt nhìn cô, chờ cô giải thích.

Giang Luyến sờ chóp mũi, lý do bình thường đúng lý hợp tình, ở trước mặt Trần Tri Ngôn đột nhiên có chút nói không nên lời.

"Em không thích bóc vỏ tôm... ". Cô vừa nói vừa dò xét sắc mặt Trần Tri Ngôn.

Sợ hắn cảm thấy mình yếu ớt và lãng phí.

Nhưng cô chính là không thích bóc tôm, dầu mỡ ngấy, vỏ tôm còn rất cứng, sẽ đâm tay. Từ nhỏ đều là người khác lột cho cô, lúc không ai lột cô tình nguyện không ăn cũng không muốn tự mình lột.

Thấy Trần Tri Ngôn im lặng nhìn tôm trong bát, Giang Luyến bĩu môi, hạ quyết tâm, chuẩn bị lột tôm.

Cô vừa vươn tay ra, một bàn tay lớn đã bưng bát ra khỏi mặt cô.

Những ngón tay đeo găng của người đàn ông rất nhanh nhẹn và anh bóc nguyên một con tôm chỉ trong vài cú giây.

Giang Luyến mở to mắt.

Trần Tri Ngôn đang bóc tôm cho cô!!!

Nhận thức này khiến cô căng thẳng, khiến não cô ngừng hoạt động trong giây lát.

Cho nên khi Trần Tri Ngôn đưa tôm tới, Giang Luyến não co rút, theo bản năng lại gần, trực tiếp há miệng cắn...

Xúc cảm mềm mà nóng chợt lóe lên, ngón tay người đàn ông run rẩy, vài giây sau mới chậm rãi thu tay về.

Chờ Giang Luyến kịp phản ứng mình đã làm những gì, cả người giống như bị sét đánh, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đỏ thành tôm.

"Em... em... không phải..." Cô cứng họng, toàn bộ tế bào trong não đều bị điều động, muốn tìm lý do cho động tác có vẻ rất ngả ngớn này của mình.

"Chính là em, ba em thường bóc tôm cho em, em theo thói quen... không phải cố ý...". Không khí xấu hổ muốn ngưng lại.

Trần Tri Ngôn nhìn cô, im lặng không nói.

Ba lần rồi.

Tối qua một lần, nhà hàng một lần, hiện tại lại một lần.

Đây là thật sự coi hắn là ba?

Một lúc sau, người đàn ông khẽ nhíu mày, nheo đôi mắt đen nheo lại, giọng điệu tràn đầy nghiềm ngẫm nói: "Tôi giống bố em à?".

Trần Tri Ngôn cũng không biết mình xuất phát từ tâm lý gì mà hỏi những lời này, chỉ nói đến bên miệng, không muốn nuốt trở lại, vì vậy liền trực tiếp hỏi.

Như là nói đùa, lại không quá giống.

Giang Luyến lúc ấy liền bối rối, đầu tiên là gật đầu, vội vàng lại lắc đầu, hoảng không biết nên giải thích như thế nào, vội vàng nghẹn ra một câu: "Anh trẻ hơn ba em!".

Trong mắt người đàn ông đối diện có vẻ kinh ngạc.

Giang Luyến hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, giải thích: "Không phải, em không có ý nói anh già...".

Trần Tri Ngôn nhìn cô đỏ mặt dập đầu, nảy ra ý nghĩ trêu đùa, dựa về phía sau, giọng nói chậm lại: "Vậy là có ý gì?".

Hơi nóng từ cổ áo xông lên mặt, Giang Luyến cả người đều muốn bốc hỏa, miệng như bị keo dính chặt, bình thường nhanh mồm nhanh miệng giờ đã biến mất hoàn toàn: "Em ý của em là ba em rất già...".

Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông đối diện sửng sốt một giây, lập tức cười ra tiếng.

Có lẽ vì nghĩ quá buồn cười nên khi cười vai anh run run, mái tóc đen ngắn phản chiếu ánh nắng của anh bị rung chuyển bởi tiếng cười, làm khuôn mặt tuấn tú của anh thêm chút lưu manh.

Ngay khi Giang Luyến xấu hổ sắp nghẹt thở, Trần Tri Ngôn cuối cùng cũng ngừng cười, mang theo vài phần thỏa mãn, nói: "Được rồi, đừng tức giận, đùa em thôi".

-

Trên đường trở về nhà, Giang Luyến còn chưa khỏi xấu hổ, lúc qua đường có chút hoảng hốt, trùm đầu đi về phía trước, không để ý xe điện chạy như bay tới, thiếu chút nữa đυ.ng phải, Trần Chi Ngôn đã nắm lấy vai cô, kéo cô vào lòng, mới tránh được.

"Đi đường phải cẩn thận". Trần Tri Ngôn cau mày nhắc nhở cô, tay phải đè vai cô không buông, dẫn cô qua đường mấy bước mới buông ra.

Giang Luyến càng hôn mê, đầu vai trần trụi tựa hồ còn lưu lại xúc cảm bị bàn tay bao phủ, khô ráo ấm áp.