Chương 13.1

Ngày hôm sau Giang Luyến hiếm khi không ngủ nướng, đồng hồ báo thức vang lên ba lần, lập tức giãy dụa bò dậy.

Nhanh chóng rửa mặt, thay xong quần áo. Đáng tiếc không có đồ trang điểm, nếu không có thể trang điểm.

Nhưng may mắn thay, cô còn trẻ, nền tảng tốt, lượng collagen dồi dào, khi ánh nắng chiếu vào mặt, những sợi lông mịn óng ánh vàng, xanh mướt, mềm mại đến mức có thể vắt ra nước.

Trên bàn ăn đặt bữa sáng, sữa còn bốc hơi nóng, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị cho cô. Nhưng Trần Tri Ngôn lại không thấy bóng dáng.

Giang Luyến tìm kiếm, phát hiện anh đang gọi điện thoại trong thư phòng.

Giang Luyến không quấy rầy anh, tự mình giải quyết bữa sáng trước.

Cô vừa ăn xong, Trần Tri Ngôn liền từ thư phòng đi ra.

Ánh mắt người đàn ông dừng trên mặt cô vài giây mới dời đi.

Giang Luyến giơ di động lên, bộ dáng cầu xin khen ngợi, "Còn năm phút nữa mới đến tám giờ...".

Ánh mắt Trần Tri Ngôn khẽ động, nhưng không nói chuyện, môi mím thẳng, nhìn kỹ, sắc mặt có chút buồn bực.

Nhưng Giang Luyến quá chờ mong sau này có thể cùng anh ngồi xe về nhà, không hề phát hiện sự khác thường của anh, hơi hưng phấn nói: "Chúng ta xuất phát ngay bây giờ sao?".

Trần Tri Ngôn tránh ánh mắt háo hức của cô, dừng một chút mới nói: "Không vội, ăn sáng chưa?".

Mắt Giang Luyến cong cong: "Ăn rồi, ly sữa em cũng rửa sạch rồi".

Vô cùng ngoan.

Người đàn ông trầm mặc vài giây lại hỏi: "Đồ của em đâu?".

Giang Luyến "A" một tiếng, đạp đạp đạp chạy vào phòng ngủ, xách một cái túi giấy đi ra, bên trong chỉ chứa hai bộ quần áo.

Không có va li hành lý, quần áo giày dép còn lại cô dứt khoát không lấy, cất vào tủ quần áo trong phòng ngủ phụ.

Kỳ thật cô làm như vậy cũng là để lại chút tâm cơ nho nhỏ.

Sau khi trở về còn có thể lấy cớ quên đồ để liên lạc với Trần Tri Ngôn.

"Có thể đi chưa?" Giang Luyến lại hỏi, thần sắc chờ mong không che giấu được.

Ánh mắt Trần Tri Ngôn lóe lên, một lát sau mới đi tới bên cạnh cô, nhận lấy túi giấy trong tay cô, nói: "Đi thôi"

Giang Luyến kích động đi theo sau anh ra cửa.

Thang máy đi thẳng xuống ga ra ngầm, Maybach quen thuộc đã chờ ở chỗ đậu xe, tài xế xuống xe, nhận lấy đồ trong tay Trần Tri Ngôn, bỏ vào cốp sau.

Thẩm Hàng từ trong một chiếc xe khác xuống, đi tới, kêu một tiếng "Trần tổng" liền đứng ở một bên, chờ đợi chỉ thị.

"Lên xe đi". Trần Tri Ngôn nói với anh ta.

Giang Luyến tưởng là nói với cô, rất tự giác tiến lên mở cửa xe, chui vào ghế sau.

Thẩm Hàng dừng bước, theo bản năng nhìn về phía ông chủ của mình.

Chỉ thấy sắc mặt Trần Tri Ngôn do dự, chậm chạp mấy giây mới cất bước đi qua, lấy tay chống đỡ cửa xe, thoáng cúi người xuống.

Thẩm Hàng biết điều tránh đi một chút.

Giang Luyến cho rằng anh cũng muốn từ bên này lên xe, chuẩn bị nhường chỗ cho anh.

"Giang Luyến". Trần Tri Ngôn gọi cô lại.

"Hả?". Giang Luyến nghiêng đầu nghi hoặc nhìn anh.

Nhìn vào mắt cô, trong lòng Trần Tri Ngôn trầm xuống, lời nói đến bên miệng lại có chút khó mở miệng.

"Sao vậy?". Giang Luyến cười hỏi.

Trong xe ánh sáng ảm đạm, đôi mắt cô sáng ngời như có thể phát sáng.

Trầm mặc vài giây, Trần Tri Ngôn dời mắt, chậm rãi nói: "Công ty tạm thời có một số việc, tôi cần đi Pháp một chuyến".

Sau khi Trần Tri Ngôn nói xong, Giang Luyến sửng sốt vài giây, mắt chớp mấy cái, khóe môi cong lên chậm rãi khép lại, không khí dường như đều an tĩnh lại.

Anh......

Em......

Hai người đồng thời lên tiếng.

"Em nói đi". Trần Tri Ngôn nói.

Giang Luyến vẫn là vẻ mặt sững sờ, tựa hồ đang tiêu hóa nội dung lời nói vừa rồi của Trần Tri, có chút chần chừ hỏi: "Bây giờ anh muốn đi Pháp?".

Trần Tri Ngôn "Ừ" một tiếng.

Giang Luyến chậm rãi chớp mắt, sững sờ hỏi: "Anh không đưa em về nhà sao?".

Một chữ "Ừ" kẹt trong miệng, Trần Tri Ngôn có chút không đành lòng.

Sáu giờ sáng nhận được điện thoại, dự án bên Pháp xảy ra vấn đề, cần anh khẩn cấp bay qua. Từ sáu giờ đến tám giờ, anh vẫn thử dùng phương thức khác giải quyết, đáng tiếc hiệu không được, anh không thể không đi.

Sự việc khẩn cấp và thời gian lại ngắn ngủi, khiến anh không có nhiều thời gian để giải quyết vấn đề cảm xúc của Giang Luyến.

Vốn vừa rồi ở trên lầu đã muốn trực tiếp nói cho cô biết, nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ hai mắt sáng lấp lánh nghiêng đầu nói mình đã chuẩn bị xong, lời đến bên miệng đột nhiên có chút nói không nên lời.

Kéo dài, kết quả hình như cũng không khá hơn chút nào.

Trần Tri Ngôn âm thầm thở dài, đơn giản nói với Giang Luyến chuyện công việc, sau đó hạ thấp giọng, nói: "Đừng lo lắng, trợ lý Thẩm sẽ đưa em về nhà an toàn".

Một tiếng sét!

Trong đầu Giang Luyến giống như có năm trăm con ngựa hoang điên cuồng chạy qua, loạn đến không ra dáng.

Không phải đã nói rồi sao, bảo cô chờ anh, sao đột nhiên lại thay đổi rồi, muốn trợ lý đưa cô về...

Cô còn rất nhiều lời chưa kịp nói với anh.

Những lời than phiền giống như cỏ dại, mọc lên từng chùm ở đây khiến trái tim cô đau nhói.