Chương 13.2

Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông sắc mặt nghiêm túc, không nói nên lời.

Bị đôi mắt ngập nước của cô nhìn thẳng, Trần Tri Ngôn cũng nhất thời luống cuống.

Hai người giằng co, một người ở trong xe một người ở ngoài xe, hồi lâu không ai nói chuyện.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại di động của Thẩm Hàng phá vỡ không khí áp lực này.

"Trần tổng, điện thoại bên Pháp...". Thẩm Hàng kiên trì đi tới.

Trần Tri Ngôn đưa lưng về phía anh, không nói gì.

Thẩm Hàng cố ý lùi lại.

Trần Tri Ngôn chống tay ở cửa xe giật giật.

Gần như cùng lúc đó, Giang Luyến vội vàng cúi đầu, chớp chớp mắt mấy lần, cố gắng xua đi hơi nước.

"Giang Luyến...". Trần Tri Ngôn mở miệng gọi tên cô, giọng nói cực thấp, mang theo ý tứ không nói nên lời.

Hơi nước sắp tràn ra hốc mắt, Giang Luyến sợ bị Trần Tri Ngôn phát hiện, không dám ngẩng đầu, nhanh chóng nói: "Em biết rồi, anh đi làm việc đi".

Giọng nói có âm thanh mũi bị đè nén.

Nhìn cái đầu nhỏ mềm mại, trong lòng Trần Tri Ngôn không hiểu sao dâng lên một cỗ phiền não, như ma xui quỷ khiến, đột nhiên đưa tay đè lên.

Đầu nhỏ của cô nhất thời cứng đờ, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Một lực rất nhỏ đã khiến Trần Tri Ngôn tỉnh dậy ngay lập tức.

Lòng bàn tay mơ hồ thấm ra mồ hôi.

Sắc mặt anh bất động, chỉ trầm xuống, giống như dỗ trẻ con, rất tự nhiên xoa xoa đỉnh đầu cô, thấp giọng nói: "Nghe lời, sau khi về đến nhà gọi điện thoại cho tôi".

-

Khi chiếc xe lao vào đường cao tốc, vành đai xanh nhanh chóng rút lui, bỏ lại thành phố rộng lớn phía sau.

Thẩm Hàng nhìn kính chiếu hậu.

Cô gái nhỏ nép mình vào ghế, nhắm mắt lại, không biết có phải đang ngủ hay không.

Lông mày cô hơi nhíu lại, khóe mắt vẫn đỏ hoe.

Anh ta thở dài.

Quả thực là đau đớn, khó trách Trần tiên sinh không bỏ qua được.

Xe chạy đi nhưng cô vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Thẩm Hàng lắc đầu, muốn quên đi bóng dáng vừa rồi nhìn thấy qua kính chiếu hậu.

Anh ta đã bao giờ thấy bộ dạng do dự như vậy của Trần Tri Ngôn chưa?

Trần Tri Ngôn trong công việc xưa nay bình tĩnh tỉnh táo, đưa ra quyết định mà không hề cau mày, nhưng giờ đây anh đã bị kiềm chế bởi vài giọt nước mắt của một cô gái nhỏ.

Còn có thể nói gì đây.

Thẩm Hàng thu hồi tầm mắt, chỉnh âm nhạc nhỏ lại một chút.

-

Ghế sau Maybach rộng rãi thoải mái, rất thích hợp đi đường dài.

Tâm tình Giang Luyến rất kém, điện thoại di động cũng lười chơi, phần lớn thời gian đều ngủ.

Tài xế dựa theo chỉ thị của Trần Tri Ngôn, cố gắng đảm bảo an toàn và lái xe cực kỳ vững vàng nên khi đến Nam Thành thì đã muộn.

Giang Phong và Tưởng Chỉ còn ở nước ngoài nghỉ phép chưa trở về, Giang Luyến nghĩ buổi tối không có cơm ăn, bảo Phùng Tế tới đón cô.

Sau khi xuống khỏi trạm thu phí đường cao tốc, Thẩm Hàng nhìn thấy một đoàn ô tô đậu bên đường với đèn nháy kép, phía trước mỗi chiếc xe đều có người ngồi.

Người dẫn đầu là một chiếc xe thể thao màu xanh sapphire trông rất kiêu ngạo, phía trước xe là một cậu thiếu niên cao gầy.

Rất bắt mắt

Tất cả những chiếc xe đi qua đều giảm tốc độ và nhìn sang một bên.

Thẩm Hàng cũng không khỏi âm thầm nhíu mày, chăm chú nhìn sang.

Áo phông trắng và quần jean vốn là một bộ trang phục mới mẻ, nhưng với mái tóc nhuộm xanh của anh ta, sự tương phản lại rất sắc nét và rực rỡ.

Anh ta đang cắn điếu thuốc, cúi đầu nhìn điện thoại di động, ánh chiều tà màu cam lan ra một vòng sáng xanh tím trên đỉnh đầu anh ta.

Giang Luyến hạ cửa sổ xe xuống, hô một tiếng "Phùng Tiểu Tứ".

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn qua.

Thẩm Hàng ngoài ý muốn nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai, mặt mày tuấn tú, sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng vàng, khí chất thậm chí có chút nhã nhặn.

Cậu ta dập tắt điếu thuốc, cau mày đi tới, nét mặt đẹp mang theo vài phần bất đắc dĩ.

"Gọi anh" cậu ta đưa tay vuốt lên đầu Giang Luyến.

Giang Luyến không để ý tới cậu ta nghiêng đầu, hất tay cậu ta ra, sau đó sửa sang lại tóc, hừ một tiếng: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng dùng tay hút thuốc của cậu sờ tóc tôi, làm tóc tôi bốc mùi khói rồi!".

Thiếu niên thuận thế chống tay lên khung xe, cúi người hừ cười: "Già mồm".

Giang Luyến trừng cậu ta "Cậu nói sau?".

Thiếu niên nhẹ giọng cười, quả thật không nói nữa.

Giang Luyến hơi hất cằm nhỏ tinh xảo lên, nói: "Mở cửa cho tôi".

Thiếu niên "chậc" một tiếng, nhưng vẫn mở cửa xe cho cô, kéo dài giọng trêu chọc: "Mời công chúa".

Giang Luyến hừ một tiếng, quả nhiên giống như tiểu công chúa, sửa sang lại góc váy, cất bước xuống xe.

Thẩm Hàng ngồi ở ghế phụ không lên tiếng nhìn hai người thiếu niên quen thuộc vui đùa cùng tương tác, trong lòng hơi có chút khác thường.

Anh cũng đẩy cửa xuống xe, nhìn thấy bảy tám nam nữ trên xe phía trước xông tới, vây quanh Giang Luyến và thiếu niên ở giữa.

"Sao các cậu lại tới đây?". Giang Luyến chào hỏi bọn họ, ngạc nhiên nói.

"Anh Tứ gọi chúng tôi tới".

"Anh Tứ nói cậu mất tích, làm cho chúng tôi rất sợ hãi!".

"Đúng vậy đúng vậy, Luyến Bảo cậu sao vậy, nghe nói cậu đi ra ngoài bị thất lạc".

"Hahahaha, thật kỳ lạ. Chúng tôi phải đến để xoa dịu tinh thần cho cậu".

……

Mọi người mồm năm miệng mười cười nói, vừa nhìn đều quen biết.

Giang Luyến tức giận đánh vào lưng thiếu niên, tức giận nói với mọi người: "Được rồi, vậy là các người đều đến chê cười tôi! Tối nay còn muốn ăn cơm không?".

Trong lúc nhất thời, tiếng cười của tuổi trẻ tùy ý vang lên.

-

Nói lời cảm ơn tạm biệt với tài xế Thẩm Hàng, Giang Luyến ngồi lên chiếc xe thể thao kiêu ngạo của Phùng Tễ, mấy chiếc xe nghênh ngang rời đi.

Thẩm Hàng thu hồi tầm mắt, tính toán thời gian, máy bay của Trần Tri Ngôn hẳn là vừa hạ cánh, hắn trực tiếp gọi điện thoại.

Điện thoại rất nhanh chuyển được, Thẩm Hàng báo cáo tình huống của Giang Luyến, vừa nói đến Giang Luyến được bạn cô đón đi, Trần Tri Ngôn đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời anh.

"Ai đã đón cô ấy?"

Ngữ khí Trần Tri Ngôn trong điện thoại nghe rất bình thản, nhưng không hiểu sao khiến lòng bàn tay Thẩm Hàng toát mồ hôi.

Trước khi đi Trần Tri Ngôn dặn dò, muốn anh đưa người về nhà an toàn. Nhưng Giang Luyến bảo bạn bè tới đón, anh cũng không có cách nào ngăn cản.

Chỉ là lời này sao anh ta dám nói thẳng với Trần Tri Ngôn, đành phải đem những gì vừa thấy nói ra.

Đầu dây bên kia không trả lời, chỉ có tiếng điện rất nhỏ.

Thẩm Hàng nín thở ngưng thần chờ, mấy giây sau, Trần Tri Ngôn mới hỏi anh ta hiện tại đang ở đâu. Thẩm Hàng nói vừa xuống đường cao tốc, chuẩn bị vào nội thành.

Dự định ban đầu là anh sẽ nghỉ ngơi một đêm ở Nam Thành và sáng sớm mai sẽ bay sang Pháp.

"Đổi vé máy bay tối nay". Trần Tri Ngôn lạnh nhạt nói.

Thẩm Hàng: "......"

Ha ha, anh ta còn có thể nói cái gì.

Không phải giận chó đánh mèo, nhất định không phải giận chó đánh mèo......