Chương 15.2

Trấn an Tưởng Chỉ xong, cô cúp máy, lật wechat xuống, quả nhiên thấy một tin nhắn chưa đọc.

[Tống Lăng Lăng: Luyến Luyến, em đã về chưa?]

Cô đăng lúc 11h tối qua mà không thấy.

Giang Luyến có chút bực bội, nhắn tin lại cho cô: [Vẫn chưa.]

Rất nhanh, không đợi Giang Luyến hỏi cô vì sao phải gọi điện thoại cho Tưởng Chỉ, Tống Lăng Lăng lại gửi thêm một tin nhắn dài.

[Tống Lăng Lăng: Thực xin lỗi Luyến Luyến, hình như chị đã làm sai chuyện gì đó, tối hôm qua chị không liên lạc được với điện thoại của em, gửi tin nhắn WeChat cho em cũng không trả lời, chị tưởng đã xảy ra chuyện gì đó với em. Cả đêm chị không ngủ. Sáng ra lo lắng nên chị gọi cho dì...TAT].

Giang Luyến gãi gãi tóc, đột nhiên không biết nói cái gì.

Tống Lăng Lăng là con gái của tài xế Tống Chí Thành của Giang Phong, Tống Chí Thành từ lúc còn trẻ đã lái xe ở Giang gia, nghiêm túc phụ trách, Giang Phong vì chiếu cố ông, cố ý đón Tống Lăng Lăng từ quê nhà ở nông thôn đến Nam Thành, cùng Giang Luyến học cùng một trường tiểu học.

Cho nên cô cùng Giang Luyến còn có Phùng Tế coi như là cùng nhau lớn lên. Tống Lăng Lăng lớn tuổi một chút, tính tình cũng dịu ngoan, vẫn rất biết chăm sóc người khác, trung học cơ sở trung học phổ thông không ít lần thay Giang Luyến cùng Phùng Tễ làm bài tập.

Lúc thi tốt nghiệp trung học, Giang Luyến đăng ký đại học Giang Thành, Tống Lăng Lăng sợ một mình cô ở nơi khác không thể chăm sóc tốt cho mình, cố ý ghi danh vào cùng một trường đại học với cô.

Cho nên Giang Luyến vẫn coi cô là chị gái, lại coi như có chút không vui, cuối cùng cô cũng không nói gì, chỉ nghĩ sau này không cần chuyện gì cũng nói cho Tống Lăng Lăng.

Giang Luyến ban đầu muốn ở Nam Thành vài ngày trước khi trở lại trường học trong khi ba mẹ cô đi vắng, nhưng trường đại học tối nay đột nhiên muốn đột kích ký túc xá, bạn cùng phòng yêu cầu cô nhanh chóng quay về.

Cô không để Phùng Tễ tiễn mình, mà ngồi tàu cao tốc trở về trường học. Trên đường đi, cô đột nhiên nhớ tới, chuyện đi Bắc Kinh, hình như cô chưa từng nói với Tống Lăng Lăng, làm sao chị ta biết?

Giang Luyến vốn định sau khi về trường sẽ hỏi chị ta, nhưng vừa về trường đã có một đống chuyện chờ cô, sau khi bận rộn cô liền quên mất.

Không chỉ cô quên chuyện, Phùng Tễ cũng đã quên.

Lúc Phùng Tễ nhớ ra đã nói với cô về cuộc điện thoại quấy rầy lúc nửa đêm thì đã là một tháng sau.

-

Sau khi trở về trường, Giang Luyến vẫn không đợi được điện thoại của Trần Tri Ngôn.

Lúc đầu cô nhất quyết không chịu gọi điện, nhưng theo thời gian, sự tức giận tiêu tan, cô bình tĩnh lại, sau khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu hối hận.

Cô cảm thấy Trần Tri Ngôn có thể đã hoàn toàn quên mất cô.

Bọn họ là hai người không có quan hệ gì với nhau, cô chỉ lợi dụng Tưởng Tầm ở đó hai ngày mà không biết xấu hổ, nói một cách chi tiết, cô chỉ là một người xa lạ đối với Trần Tri Ngôn mà thôi.

Rốt cuộc cô lấy đâu ra tức giận?

Giang Luyến vô cùng chán nản, trái tim như ngâm nước, chua xót không chịu nổi, hối hận và lòng tự trọng lôi kéo. Cũng may trường Quốc Khánh hoạt động tương đối nhiều, Giang Luyến là đội trưởng đội múa của trường, ngoài giờ học toàn bộ dùng để luyện múa chuẩn bị biểu diễn.

Sau khi bận rộn thời gian trôi qua cũng nhanh, đảo mắt đã đến kỳ nghỉ dài hạn.

Một ngày trước kỳ nghỉ, phần lớn mọi người đã về nhà.

Giang Luyến và Lữ Nhu nắm tay nhau trở lại ký túc xá trống rỗng, bạn cùng phòng Lưu Tịnh và Vương Thiến Thiến đều là người bản địa Giang Thành, buổi chiều cũng đã về nhà.

"Nhu Bảo, tối nay cậu không về nhà, thật sự có thể sao? Một mình tôi cũng không sao". Giang Luyến lo lắng hỏi lại một lần nữa.

Vốn là bình thường, Giang Luyến cũng muốn buổi chiều trở về Nam Thành, nhưng tài xế Tống Chí Thành trên đường tới đón cô đã xảy ra sự cố, nhất thời không qua được, Giang Luyến không muốn để cho Giang Phong vội vàng chạy tới, liền nói ngày mai lại về nhà.

Lữ Nhu sợ cô ở ký túc xá một mình nên chủ động ở lại với cô.

[Có thể.] Lữ Nhu cười ra dấu.

"Hu hu hu tôi rất cảm động Nhu Bảo, buổi tối cậu đãi anh trai Lão Quan của mình một bữa tối nhé? "Giang Luyến dính lấy Lữ Nhu làm nũng.

[Không cần, mụn trứng cá của cậu còn chưa hết, phải ăn thanh đạm, chúng ta đi ăn đồ ăn riêng, được không?] Lữ Nhu đánh một hàng chữ trên điện thoại di động.

Giang Luyến mím môi, gần đây cô ngủ không ngon, giữa hai lông mày nổi lên một cái mụn. Cô tưởng không sao nhưng trên khuôn mặt không tì vết của cô lại có những khuyết điểm, Lữ Nhu không thể chấp nhận nên mấy ngày nay luôn để mắt đến cô, không cho cô ăn những đồ ăn có thể gây kích ứng".

"Nhu Bảo, cậu đúng là bà quản gia của mình!". Giang Luyến nói thầm.

Lữ Nhu xoa xoa tay cô...

[Ngoan nha.]

Giang Luyến cọ cọ mặt cô, nhẹ giọng thở dài. Cô quả thật không thể cự tuyệt Lữ Nhu.

Bởi vì Lữ Nhu không biết nói.

Lữ Nhu gặp tai nạn ô tô nghiêm trọng khi cô đang học cuối cấp 3, cha cô ngồi ở ghế lái đã chết ngay tại chỗ, mẹ cô ngồi ở ghế phụ cũng bị thương nặng, vài ngày sau bà qua đời sau khi hồi sức không thành công, cô ngồi ở ghế sau và không bị thương nặng do có thắt dây an toàn, tuy nhiên do không biết nguyên nhân nhưng có thể là do rối loạn tâm lý do sợ hãi, buồn bã quá mức nên cô không nói được. Cô thường dựa vào ngôn ngữ ký hiệu và phần mềm giọng nói để giao tiếp với người khác.

Hơn nữa tính cách cô ôn hòa điềm đạm, không tranh không đoạt, Giang Luyến liền đau lòng cô, rất ít cự tuyệt cô.

[Có nên gọi Tống Lăng Lăng đi cùng không?] Lữ Nhu hỏi Giang Luyến.

Bị cô nhắc nhở, Giang Luyến lúc này mới nhớ tới, lần cuối cùng cô và Tống Lăng Lăng liên lạc vẫn là lần vừa từ Bắc Kinh trở về.

Giang Luyến trực tiếp gọi điện thoại cho Tống Lăng Lăng, vang lên một hồi lâu mới bắt máy.

"Chị Lăng, buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm không, chỉ có em và Nhu Bảo, chúng em định đi ăn đồ ăn riêng, chị cũng đi cùng nhé?".

Bên Tống Lăng Lăng có chút loạn, vài giây sau mới nghe thấy giọng cô: "Chị không đi, hai người ăn đi".

"Được rồi". Giang Luyến nói, cô còn muốn hỏi Tống Chí Thành xử lý sự cố thế nào, nhưng còn chưa mở miệng, Tống Lăng Lăng đã nói cô còn có việc, vội vàng cúp điện thoại.

Giang Luyến ngơ ngác nhìn di động bị cúp máy, có chút không lấy lại được tinh thần.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy thái độ của Tống Lăng Lăng có chút kỳ quái.

[Làm sao vậy?]Lữ Nhu gõ chữ hỏi cô.

Có thể là sốt ruột chú Tống đi, Giang Luyến nghĩ, lắc đầu.

-

Nhà hàng tư nhân Lữ Nhu đặt cách trường học hơi xa, ở khu biệt thự Nam Loan.

Hai người đón xe đi qua, tòa nhà nhỏ ngói đỏ tường trắng tầng hai, trước sau mang theo đình viện, cây cối xanh um tươi tốt từ đầu tường nhô ra, an tĩnh lại riêng tư.

Ngồi trong ghế lô tầng hai, xuyên qua song cửa sổ chạm trổ hoa văn, có thể nhìn thấy mặt nước Nam Giang, phong cảnh tuyệt vời.

"Nhu Bảo, sao cậu tìm được một nơi tốt như vậy? "Giang Luyến thán phục.

Cô và Lữ Nhu đều không phải người Giang Thành, nhưng Lữ Nhu luôn tìm được rất nhiều nơi ăn cơm tốt, rất nhiều bạn cùng phòng địa phương cũng không biết.

[Có người đưa tôi tới đây ăn một lần, cá của họ rất ngon, nên cậu sẽ thích nó. 】

-

Cơm nước xong mang điểm tâm ngọt lên, Lữ Nhu ra ngoài đi vệ sinh, Giang Luyến ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh.

Trong sân đậu mấy chiếc xe, bề ngoài khiêm tốn, nhưng đều có giá trị xa xỉ.

Giang Luyến liếc vài cái liền thu hồi ánh mắt, cô thích xe màu sáng, loại xe đen như mực này, vừa nhìn đã biết loại người trung niên như cha chú cô thích.

Ăn mấy miếng điểm tâm, một lúc lâu, Lữ Nhu vẫn chưa về, Giang Luyến gửi wechat cho cô, đợi một lát cũng không trả lời.

Giang Luyến có chút lo lắng, đẩy cửa vào nhà vệ sinh tìm cô.

Tầng hai có ba phòng, nhà vệ sinh là kiểu gia đình, nam nữ dùng chung, cửa đóng, biểu hiện bên trong có người. Giang Luyến gõ cửa, gọi: "Nhu Bảo, cậu có ở trong đó không?".

Bên trong không có tiếng động, Giang Luyến lại gõ gõ hỏi: "Nhu bảo Nhu bảo?".

Qua mấy giây, kèm theo tiếng nước, sau cửa truyền ra một giọng nam trầm thấp: "Có người".

Trong đầu Giang Luyến nhanh chóng hiện lên một tia sáng, nhưng không đợi cô bắt được, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Giang Luyến quay đầu lại, thấy Lữ Nhu thở hổn hển chạy tới.

"Nhu Bảo, cậu đi đâu vậy? Làm tôi giật mình". Giang Luyến thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Lữ Nhu chỉ lắc đầu kéo tay cô, vội vàng đi về phía phòng.

Giang Luyến không biết tại sao, lại bị cô kéo đi, cô không để ý thấy cửa phòng tắm phía sau lặng lẽ mở ra, một bóng dáng cao gầy bước ra từ trong đó.

Áo sơ mi đen dưới ánh đèn, mơ hồ như có bóng tối lưu động.

Đôi mắt đen của người đàn ông híp lại, tầm mắt nhìn thẳng vào bóng đỏ phía trước.