Chương 17.1: Anh Không Thích Mất Khống Chế, Bất Cứ Hình Thức Nào...

"Là tôi". Người đàn ông ngay sau đó lại bỏ thêm một câu.

Giọng nói trầm thấp đầy lôi cuốn cùng mùi hương gỗ trầm nồng đã hoàn toàn chiếm lĩnh thính giác và khứu giác của Giang Luyến. Trước khi cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, trái tim cô bắt đầu đập loạn xạ.

"Trần...". Giọng nói khó nghe biến mất giữa môi cô, cô không thể phát âm được tên anh.

Thân hình cao lớn của người đàn ông hơi nghiêng sang một bên, sự trống rỗng của anh bao trùm lấy cô, chặn tầm nhìn cảnh báo từ xa.

Như là nghe thấy thanh âm của Giang Luyến, anh cúi đầu, kề sát vào bên môi cô, "Ừ" một tiếng, âm cuối hơi hơi nâng lên, mang theo nghi vấn.

Tim Giang Luyến đập nhanh đến không nói nên lời, trong ánh sáng mờ ảo và không gian nhỏ hẹp, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị và chỉnh tề của người đàn ông được phóng đại trước mắt, chỉ cần bước lại gần một chút là cô sẽ va vào anh, có thể đυ.ng phải.

Nhưng mà cô không dám cử động, đầu óc trống rỗng.

Đợi vài giây, không thấy cô nói gì, Trần Tri Ngôn dời người đi, bàn tay to đặt trên vai cô thuận thế trượt xuống, cầm cổ tay cô, lạnh lùng nói: "Đi theo tôi, nơi này rất loạn".

Giang Luyến bị anh kéo đi vài bước mới tìm lại được thần trí và giọng nói của mình.

Cô vội dùng tay kia bắt lấy cánh tay Trần Tri Ngôn, vội vàng nói: "Bạn em...".

Trần Tri Ngôn như không nghe thấy, kéo cô tiếp tục đi về phía trước.

Trong giọng Giang Luyến mang theo tiếng khóc nức nở: "Không được, em không thể đi, bạn em bị người ta bắt nạt, em phải đi cứu cậu ấy...".

"Cô ấy không cần em cứu". Người đàn ông tiếp tục bước đi, lạnh lùng nói với cô.

Giang Luyến gấp gáp ôm lấy cánh tay anh, dùng phương thức chơi xấu của trẻ con, kéo cả người về phía sau: "Không được, không được...".

Người đàn ông đi nhanh về phía trước đột nhiên ngừng lại, dừng lại tại chỗ vài giây, tựa hồ đang tự hỏi, sau đó anh xoay người, cánh tay thoáng dùng sức, cô gái nhỏ đã bị kéo tới trước anh.

Anh cầm hai vai cô, xoay người cho cô, đối mặt với đôi nam nữ kia, sau đó cúi người, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Nhìn kỹ xem".

Hơi thở của người đàn ông phun ra sau tai cô, cảm giác nóng bỏng từ làn da mềm mại nhất sau tai nhanh như chớp lan tràn ra.

Chân Giang Luyến trong nháy mắt mềm nhũn.

"Xem bạn em có cần em đi cứu cô ấy không...". Trần Tri Ngôn nói.

Âm cuối hơi nhẹ mà dâng lên, ngữ khí có chút ác liệt, hiếm khi mang theo chút ý tứ giễu cợt.

Giang Luyến buộc mình phải ngước mắt lên nhìn sang.

Tư thế của nam nữ trước mặt vẫn mơ hồ, quyến rũ, nữ nhân ngẩng đầu lên, tựa hồ không nhịn được.

Hai tay cô nắm chặt chiếc áo sơ mi trên ngực người đàn ông, nhưng thay vì từ chối lại lại mời gọi anh ta.

Giang Luyến sau khi nhìn rõ có chút choáng váng, sau đó ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt của người phụ nữ.

Say mê mê loạn... Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phong tình như vậy trên khuôn mặt đơn thuần vô hại của Lữ Nhu.

Mặc dù cô chưa nhận ra du͙© vọиɠ, nhưng có thể nhìn ra, Lữ Nhu đang hùa theo người đàn ông kia, không phải bị ép buộc, mà là tự nguyện.

Đại não ầm một tiếng.

Trần Tri Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào vai cô, khung cảnh đẹp đẽ ấn tượng trước mặt, hơi thở nặng nề của người đàn ông bên tai, cả thân hình Giang Luyến như rơi vào nước sôi, hơi nước bốc lên từ đầu đến chân.

"Thấy rõ chưa?". Người đàn ông cười khẽ, sau đó lại cho cô một kích động, "Đó là chồng cô ấy".

Giang Luyến đại não hỗn độn, mất đi năng lực phản ứng.

Thấy cô gái nhỏ bị dọa đến toàn thân cứng ngắc, Trần Tri Ngôn mới chậm rãi đứng thẳng dậy, tay nắm vai không buông ra, dẫn người đi ra ngoài.

-

Phòng riêng VIP tầng hai, có đầy đủ máy lạnh.

Giang Luyến đầu vai khoác âu phục rộng thùng thình của nam ngồi ở góc sô pha, trong tay cầm ly sữa nóng hổi.

Uống hết nửa ly sữa nóng, đầu óc mơ hồ của cô mới dần dần tỉnh táo.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười của các người đàn ông, cô giương mắt nhìn qua.

Trần Tri Ngôn ngồi trước bàn mạt chược, áo sơ mi đen cuộn tới cánh tay nhỏ, cổ tay có khớp xương rõ ràng đeo một chiếc đồng hồ, ngọn đèn trắng lạnh trên đỉnh đầu trút xuống, ánh sáng màu bạc từ mặt đồng hồ vòng vèo, rơi vào trong đôi mắt đen trầm tĩnh sâu thẳm.

Mấy người khác đều đang cười, chỉ có vẻ mặt anh nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc. Khí thế quanh thân cường đại, lạnh lùng xa cách, rồi lại vạn phần mê người.

Trong lòng Giang Luyến có chút loạn, nhìn anh hồi lâu, nhưng Trần Tri Ngôn lại không đáp lại, thậm chí mí mắt cũng không nhấc lên.

Vừa rồi Trần Tri Ngôn đưa cô tới đây, đắp quần áo cho cô, gọi một ly sữa, sau đó không nói gì, bỏ cô lại trong góc mặc kệ. Giống như là quên cô, hoặc là hoàn toàn coi cô là không khí.

Ý anh ta là sao?

Để cô chờ anh sao?

Giang Luyến miên man suy nghĩ.

Anh giống như tức giận, mặc dù không nói gì, nhưng cô có thể nhận ra.

Là đang giận cô sao? Tại sao?

Sao anh lại ở đây?

Anh biết cô học đại học ở Giang Thành sao?

……

Giang Luyến có chút ủy khuất, cảm thấy rất khó hiểu.

Tiếng nhạc khiêu vũ sôi động ở tầng dưới không biết lúc nào đã dừng lại, ban nhạc được thay thế, giọng nữ du dương vang lên qua cửa kính.

Không biết là bài hát gì, nhưng rất êm tai, cô bất tri bất giác nghe xong cả bài hát.

Không biết có phải nữ chính hát quá mức động tình hay không, bi thương trong tiếng hát tràn đầy, làm cho trong lòng người ta buồn bã, nhịn không được muốn rơi lệ.

-

Bên kia, một ván bài nữa kết thúc, đám người hăng hái lại háo hức chơi tiếp.