Chương 2.1: Sợ tôi?

Khuôn mặt người đàn ông trưởng thành, anh tuấn, rụt rè, mang theo cảm giác lưu ly lãnh đạm.

Làm cho người ta mê muội vô hạn, rồi lại khó có thể tiếp cận.

Dưới sự kí©h thí©ɧ mâu thuẫn này, Giang Luyến chậm chạp không dời mắt được, rồi lại không thể mở miệng nói ra câu đầu tiên.

Bên trong xe yên tĩnh kỳ lạ.

Phía trước quẹo phải, Trần Tri Ngôn nhìn về phía kính chiếu hậu bên phải, khoé mắt hơi liếc ra ngoài, đối diện với tầm mắt Giang Luyến.

Giang Luyến không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên nhìn qua, giống như là lúc thi nhìn lén đề thi bạn ngồi cùng bàn bị giáo viên bắt gặp, cuống quít dời tầm mắt, giấu đầu hở đuôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Sao vậy?". Trần Tri Ngôn đột nhiên mở miệng.

"Không, không có gì". Tim Giang Luyến hốt hoảng, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

Ngón tay Trần Tri Ngôn gõ nhẹ lên tay lái, chậm rãi nói: "Em vẫn luôn nhìn tôi".

Anh dùng ngữ khí khẳng định, cũng không phải là hỏi.

Mặt Giang Luyến đỏ bừng, tâm tư giống như bị người ta nhìn thấy, ngón tay không tự chủ siết chặt dây an toàn trước ngực.

"Sợ tôi?". Trần Tri Ngôn lại hỏi.

Tim Giang Luyến đập không kiềm chế được.

Cô có chút sợ anh, nhưng hình như cũng không phải loại sợ đó.

Anh có một sức mạnh thầm lặng khiến cô đầu hàng chỉ bằng một cái nhìn. Loại cảm giác nói không nên lời này, rất kỳ lạ, rất khó hiểu, cũng không khiến người ta chán ghét, mơ hồ còn có chút chờ mong.

Hào quang giữa mọi người thật tuyệt vời.

"Không phải..." Cô do dự vài giây, nhỏ giọng nói, không có sức lực gì.

Trần Tri Ngôn nhếch môi, nở nụ cười từ chối cho ý kiến, không chọc thủng cô.

Giang Luyến bị anh cười đến ngừng thở trong chớp mắt, mặt không tự chủ được nóng lên, vừa định nói chuyện, chuông điện thoại vang lên.

Trần Tri Ngôn nhận điện thoại.

"Nhận được người chưa? "Là Tưởng Tầm, giọng nói có chút vội vàng.

Trần Tri Ngôn "Ừ" một tiếng.

Tưởng Tầm thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu nha đầu không sao chứ? Có khóc không?".

Trần Tri Ngôn nghiêng mặt nhìn cô bé ngoan ngoãn ngồi trong ghế, đuôi mắt còn phiếm hồng, thấy cậu nhìn qua, nhanh chóng quay đầu, giống như một con nai con sợ hãi.

"Ừ". Anh nhếch môi dưới.

"A, khóc..... "Tưởng Tầm tự lẩm bẩm cười nhạo một câu, sau đó miễn cưỡng nói," Cảm ơn người anh em, cậu đưa điện thoại di động cho con bé, tôi nói với con bé vài câu".

Trần Tri Ngôn đưa di động cho Giang Luyến.

Giang Luyến nhận lấy, đặt ở bên tai, khẩn trương gọi một tiếng "Cậu nhỏ".

Nghe được cách xưng hô này, ngón tay nắm tay lái của Trần Tri Ngôn giật giật, khóe môi hơi nhếch lên.

Trong điện thoại, Tưởng Tầm ngoài ý muốn không nổi giận nữa, chỉ nói với Giang Luyến anh đi công tác ở nơi khác nhất thời không về được, bảo cô hai ngày nay đi theo Trần Tri Ngôn, nghe anh sắp xếp, không được chạy loạn.