Chương 2.2

Thói quen bị Tưởng Tầm khi dễ, đột nhiên nghe giọng nói bình tĩnh gần như ôn hòa của anh, Giang Luyến ngược lại có chút không quen, bất an nắm chặt điện thoại di động, chủ động nhận sai: "Cậu nhỏ, cháu biết sai rồi, sau này cháu sẽ không lén chạy ra nữa, cậu yên tâm, cháu sẽ nghe lời, sẽ rất ngoan, cậu đừng nóng giận có được không?".

Cô gái nhỏ giọng nói mềm mại, nhận sai cũng giống như là làm nũng, người nghe trong lòng không khỏi mềm nhũn vài phần.

Tưởng Tầm dặn dò cô vài câu, bảo cô trả điện thoại lại cho Trần Tri Ngôn.

Trần Tri Ngôn nhận điện thoại, sau khi nghe hồi lâu, "Ừ" vài tiếng rồi cúp máy.

Giang Luyến vẫn vểnh tai nghe, muốn biết Tưởng Tầm đã nói gì với Trần Tri Ngôn, do dự hồi lâu, vẫn không nhịn được hỏi: "Cậu em nói gì vậy?".

Trần Tri Ngôn nhìn thẳng phía trước, ánh sáng xẹt qua mặt anh, che giấu nụ cười chợt lóe rồi biến mất.

Anh lạnh nhạt nói: "Cậu ta nói, giao em cho tôi".

-

Giao em cho anh rồi?.

Đây là nguyên văn lời Tưởng Tầm nói, nhưng từ miệng Trần Tri Ngôn nói ra, ý tứ cũng có chút thay đổi.

Giang Luyến có chút không thể tin được lỗ tai của mình, lập tức trợn tròn mắt, tròng mắt đen nhánh như quả nho đen ngâm trong nước, khúc xạ ra ánh sáng khó có thể tin được.

Anh đang nói gì vậy? Là cô nghe lầm sao?

"Cái, cái gì?". Cô lại dập đầu.

Lúc Trần Tri Ngôn thuật lại lời Tưởng Tầm không nghĩ nhiều, nhưng bị đôi mắt to trắng đen rõ ràng của cô bé nhìn như vậy, anh lập tức cũng ý thức được không ổn.

Giống như lại trêu chọc con gái người ta vậy.

Khuôn mặt lạnh lùng mà anh tuấn của người đàn ông hiếm khi lộ ra chút xấu hổ, lập tức giải thích: "Là cậu nhỏ của em nói, bảo tôi mấy ngày nay chăm sóc em, cậu ấy đi công tác ở Lâm Thị tạm thời không về được".

"A, a...... "Giang Luyến vội lên tiếng, trong lòng lặng lẽ toát ra thập phần xấu hổ.

Cô đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy!

Đang lúc đèn đỏ, Trần Tri Ngôn đạp thắng xe.

Tưởng Tầm biết hai ngày nữa anh sẽ trở về Nam thành một chuyến, liền bớt việc, bảo anh đến lúc đó mang Giang Luyến về.

Anh suy nghĩ một chút, nói lại lịch trình của mình một lần, sau đó hỏi Giang Luyến: "Như vậy có được không?"

"Hả?". Giang Luyến đang suy nghĩ, phản ứng có chút chậm, hơi há miệng, bộ dáng có chút mơ hồ.

Trần Tri Ngôn nghiêng mặt nhìn cô, lặp lại một lần, lại hỏi: "Em muốn chờ ngày mốt cùng tôi về Nam thành, hay là muốn đi trước, tôi sắp xếp xe đưa em về? Cũng được".