Chương 2.3

Giang Luyến kịp phản ứng, anh còn chưa dứt lời, cô lập tức đáp: "em chờ anh!".

Giọng nói có chút gấp gáp, khiến Trần Tri Ngôn nhìn cô nhiều hơn.

Giang Luyến cũng bị thanh âm đột nhiên đề cao của mình dọa một cái, lập tức liền xấu hổ thẹn thùng bên tai nóng lên, ngón tay nắm làn váy đều siết chặt.

Nhưng cũng may ánh sáng trong xe ảm đạm, che lấp hai gò má ửng đỏ của cô.

Giang Luyến vì che giấu thất thố của mình, vội vàng làm ra bộ dáng ngoan ngoãn, chủ động tỏ thái độ: "Cảm ơn anh, em sẽ nghe lời, sẽ không gây thêm phiền toái cho anh".

Đèn xanh sáng lên, Trần Tri Ngôn chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, khởi động xe.

Giang Luyến thở ra, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, không chú ý tới người đàn ông khóe môi, cười nhạt.

-

Xe dừng ở chỗ đậu xe của tiểu khu, lúc xuống xe Giang Luyến mới phát hiện nổi gió.

Trung tuần tháng chín Bắc Kinh đã bắt đầu lộ ra cảm giác mát mẻ, gió lạnh thổi ở trên người trong nháy mắt liền mang đi nhiệt độ cơ thể, Giang Luyến rùng mình một cái.

Trần Tri Ngôn khóa xe, mang theo áo khoác tây trang đi tới, thấy cô ôm cánh tay đứng ở đầu gió, vừa định gọi cô, chỉ thấy một trận gió cuộn lên, váy ngắn trong nháy mắt bị nhấc lên.

Giang Luyến phản ứng chậm nửa nhịp, chờ cô luống cuống tay chân che làn váy, một vệt hồng nhạt đã rơi vào trong mắt người đàn ông.

Bước chân Trần Tri Ngôn dừng một chút, đôi mắt đen thấp thoáng trong bóng đêm càng có vẻ thâm trầm, làm cho người ta nhìn không tới đáy.

Gió từ bốn phương tám hướng mà đến, váy ngắn tung bay trái phải, Giang Luyến che được phía trước che không được phía sau, đang chật vật không chịu nổi, đầu vai đột nhiên nặng nề, áo khoác âu phục rộng thùng thình rơi xuống, che lại quần áo tung bay, mùi đàn mộc hỗn tạp mùi thuốc lá nhàn nhạt bao phủ toàn thân.

Giang Luyến vội vàng ngẩng đầu, đường cong hàm dưới lưu loát của người đàn ông gần ngay trước mắt, xuống phía dưới chính là cổ thon dài, yết hầu nhô lên theo nuốt mà trượt một chút.

Thật gợi cảm.

Trong đầu cô không đúng lúc toát ra ý nghĩ này.

Bọn họ cách nhau rất gần, tay Trần Tri Ngôn vẫn khoát lên quần áo, hai tay dang ra, giống như ôm cả người cô vào lòng.

Hormone nam đánh sâu vào thần kinh Giang Luyến ở khoảng cách gần, làm cho cô có chút choáng váng, không thể khống chế nhớ tới xúc cảm ôm eo nam nhân không lâu trước đây.

Mạnh gầy nhưng có lực, cho dù cách quần áo, cũng có thể cảm giác được cơ bắp dưới tay chặt chẽ.

Ô...... Thật muốn trải nghiệm một phen nữa......

Ngắn ngủi hai giây, cô đã miên man bất định.

Nhưng Trần Tri Ngôn không cho cô thêm cơ hội mơ màng, khoác áo khoác lên vai cô rồi lập tức thu tay lại, lui về phía sau một bước.

"Đi thôi". Người đàn ông cất bước đi về phía trước.

Lúc chờ thang máy, Giang Luyến liên tục hắt xì hai cái.

Trần Tri Ngôn cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên đôi chân trần dưới váy ngắn.

Tinh tế phảng phất như bị bẻ gãy.

Lông mày anh khẽ nhúc nhích: "Lạnh không?".

Giang Luyến không biết xấu hổ nói vừa rồi điều hòa trên xe quá lạnh, liền xoa xoa mũi nói: "Vừa rồi gió hơi lớn".

"Em mặc ít quá". Trần Tri Ngôn nhanh chóng thu hồi tầm mắt.