Chương 4

Editor: Yến Mei

Đào Hiểu Tích nếu là biết hiện tại trong lòng Trần Phóng suy nghĩ cái gì, khẳng định đến sửa đúng anh, như thế nào sẽ liền một lần, rõ ràng là ba lần. Hoặc là càng nhiều hơn thế nữa ấy chớ.

Hai người lần đầu tiên hôn môi, là lúc ngày hôm sau, sau khi bọn họ xác định ngày kết hôn, địa điểm là ở phòng tân hôn.

Phòng tân hôn là lúc Trần Phóng đã sớm lấy lòng, cùng bà nội chuẩn bị. Bà nội ở lầu một, phòng tân hôn ở lầu hai.

Tiểu khu này lúc trước là do công ty Trần Phóng thừa lại một bộ phận.

Anh cùng chủ đầu tư quan hệ cũng rất tốt, có thể bắt được giá cả ưu đãi bên trong. Bọn họ ở nơi này cũng không có chính sách hạn mua. Cho nên anh lúc ấy toàn khoản cầm hai bộ, cho vay lại cầm một bộ. Lầu một lầu hai chính là toàn khoản, lầu 3 chính là cho vay. Lầu 3 kia chính là nghĩ tương lai kết hôn có trẻ nhỏ, nếu là con trai liền tính là lễ hỏi, còn con gái liền tính là của hồi môn. Tuy rằng có chút sớm, nhưng trước đặt mua một phần cũng không có sai.

Thời gian kết hôn ngày một tới gần, phòng tân hôn đồ vật cũng nên đặt mua nhiều thêm. Bà nội cùng Mạnh Thanh giống nhau, đều là người khéo léo, làm chuyện gì đều là đuổi trước không kéo sau. Thúc giục Trần Phóng mang Đào Hiểu Tích tới phòng tân hôn xem một cái, đồ dùng gia đình nào không hài lòng sẽ được thay đổi, hoặc là còn thiếu thứ gì, đều đến chuẩn bị.

Trần Phóng cùng Đào Hiểu Tích hẹn nhau chính là buổi chiều 3 giờ đi đến nhà cô đón cô nhưng anh lúc này lại có chuyện đi thành phố, chờ trở về đã 6 giờ nhiều Anh ở Đào gia ăn cơm chiều, cùng Đào Văn Vĩnh bảo đảm buổi tối 9 giờ chắc chắn sẽ đem người đưa về tới. Hôm nay chính là đi phòng tân hôn nhìn xem, liệt ra danh sách, ngày mai tốt nhất là đi Gia cụ thành mua đồ vật.

Đào Hiểu Tích nghe sư mẫu của nàng cũng chính là vợ của Thầy Chu nói qua. Trần Phóng có thể kiếm tiền nhiều, nhưng cô cũng không có khái niệm gì, nhìn thấy phòng ở mới ít nhiều có điểm dao động.

Tiểu khu này của bọn họ là tiểu khu xa hoa nhất ở huyện thành. Xem trong tiểu khu Xanh hoá là có thể nhìn ra huyện thành, giá nhà lại tiện nghi, ba phòng một sảnh phòng ở, một chút bắt lấy tam bộ, cũng không phải cái số lượng nhỏ. Hơn nữa bà nội năm đó sinh bệnh phải thiếu nợ, nhưng đều này là chính anh một tay giải quyết.

So sánh với cô, cô cũng thật đủ vô dụng, tốt nghiệp đại học 6 năm, hiện tại nói là chẳng làm nên trò trống gì cũng không quá.

Cô xem xong phòng tân hôn rồi đứng ở trong phòng khách thở dài một hơi. Trần Phóng hỏi cô than cái gì vậy, là cảm thấy trang hoàng không tốt, hay là cảm thấy diện tích nhỏ, hai dạng này đều không tính khó làm.

Đào Hiểu Tích liên tục xua tay, cô tuyệt đối không có cái ý tứ kia.

"Em chính là cảm thấy anh thật là lợi hại, em cảm thấy em kém cỏi. Em công tác mấy năm nay, tiền tiết kiệm cũng chưa tích cóp được nhiều, anh chẳng những có thể nuôi sống chính mình, người nhà đều có thể chiếu cố rất khá. Em cũng không biết ba mẹ em đời này còn có thể hay không trông cậy vào đứa con gái này"

Trần Phóng nhìn cô hình dáng héo đầu héo não, có chút buồn cười. Mang cô lại đây mục đích cũng không phải khiến cô bị đả kích.

"Lợi hại hay không lợi hại lại không đơn thuần chỉ là có thể kiếm bao nhiêu tiền mà cân nhắc, anh nghe thúc thúc nói, em lần trước tham dự chế tác đồ họa đạt được rất nhiều giải thưởng. Trong ngành đánh giá rất cao, cũng không phải là ai đều có thể làm được. Anh cũng không biết anh đời này còn có thể hay không hoạch cái gì thưởng. Như vậy mà so ra, em không phải so với anh lợi hại hơn nhiều sao."

Đào Hiểu Tích học đại học chính là manga anime thiết kế cùng chế tác

Vốn dĩ Mạnh Thanh là muốn cho cô học y, nhưng cô sợ máu. Mạnh Thanh cùng Đào Văn Vĩnh còn có lão Chu nghiên cứu một ngày một đêm.

Vì cô tuyển tài chính, máy tính, còn có trí tuệ nhân tạo đều mấy cái hướng đi chuyên nghiệp.

Cuối cùng cô nàng nhược nhược lại mãnh liệt yêu cầu một cái nguyện vọng chuyên nghiệp. Mạnh Thanh cho cô điền manga anime, năm sở đại học, mỗi cái đại học sáu cái nguyện vọng, Mạnh Thanh cảm thây số điểm con gái cao, cũng không thể rơi xuống cái nguyên vọng cuối cùng đi.

Kết quả Đào Hiểu Tích thật đúng là đã đỗ nguyện vọng cuối cùng, một cái chuyên nghiệp cấp tuyển chọn, tra được trúng tuyển kết quả ngày đó.

Cô ở trước mặt Mạnh Thanh làm vẻ mặt rầu rĩ không vui, kì thật buổi tối trong ổ chăn lại cười một hồi lâu.

Cô thật sự rất thích manga anime, công tác của cô sau tham dự tác phẩm cũng xác thật đạt rất nhiều giải thưởng.

Nhưng đều là tham dự chế tác, khẳng định không phải công lao của một mình cô. Cô chẳng qua là một viên nho nhỏ đinh ốc trong đó. Nhưng phàm là người đi qua nhà cô, đều sẽ nghe ba cô nhắc mãi một lần chuyện này. Mỗi lần cô nghe ba cô nói, đều hận không thể che mặt xuống đất chạy trốn.

"Đó một cái đoàn đội chúng ta làm được."Đào Hiểu Tích giải thích.

."Có thể đi vào đoàn đội giỏi như vậy, càng có thể chứng minh em cũng rất giỏi."