Chương 4: Quá khứ

Hạ Lan Thiên Vy nhìn anh cười đến mê hoặc nhưng lời cô nói chẳng khác nào con dao sắc nhọn cứa sâu vào trái tim anh.

Không! Là cả cô và anh.

Cô yêu anh là sự thật, bản thân từng điên cuồng theo đuổi anh đến khi anh chịu đồng ý lời tỏ tình, thậm chí đã không ít lần nghĩ về tương lai, vẽ lên bức tranh hôn nhân đầy hạnh phúc

Nhưng rồi sao? Cuộc đời nào có như trong mơ? Trong mơ thật đẹp còn hiện thực vẫn luôn thực tàn khốc như cái cách mà nó đã đặt ra vậy.

Cho đến tận bây giờ cả anh và cô vẫn không thể nào quên được ngày hôm đó - khi lần đầu hai bên đình gặp nhau. Bản án tử hình ấy cứ như vậy mà giáng xuống. Người bạn trai của cô, người mà cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm một lòng muốn gả vậy mà lại là anh trai cùng cha khác mẹ của cô.

Ha... nhìn mà xem... thật nực cười... hai anh em mà lại yêu nhau..

Cô thừa nhận mình cũng chẳng phải loại con gái mạnh mẽ gì, bản thân cũng chỉ còn biết trốn tránh, không dám đối diện với anh mãi cho đến tận ngày hôm nay.

Hạ Lan Thiên Vy cũng từng nghĩ phải chăng tình cảm cô dành cho anh trước kia chỉ là tình cảm của một đứa em gái dành cho anh trai, cô cũng nghĩ rằng thời gian sẽ xóa mờ đi tất cả dẫu cho tình cảm của cô có sâu đậm bao nhiêu.

Nhưng tình đầu ai nào dễ quên, dù cho có cố gắng bao nhiêu, dù cho có quên lãng thế nào thì vẫn còn đó.

Từ sau ngày hôm đó Thiên Vy mỗi ngày đều cố gắng làm thật nhiều việc hơn, làm quen thêm nhiều bạn mới, chỉ mong có thể quên anh đi.

Nhưng sao? Rõ ràng đã lâu như vậy rồi lại chỉ khiến cô nhớ anh nhiều hơn, nghĩ về anh nhiều hơn... càng yêu anh nhiều hơn.

Thiên Vy từ nhỏ đã được giáo dục khắt khe nhiều điều, lại biết rằng thứ tình cảm này chính là lσạи ɭυâи. Nhưng, cô rốt cuộc phải làm gì đây... ngoại trừ chạy trốn? Cô không đủ can đảm để đối mặt với anh, càng không đủ can đảm đối mặt với tình cảm của chính bản thân mình.

Hạ Lan Thiên Vy khẽ nhếch môi cười, một nụ cười trào phúng, cay đắng: "Lăng thiếu.. anh biết mà tôi cũng không đáng đâu."

Cô nói một câu không rõ đầu đuôi nhưng cô biết Lăng Phong chắc chắn rất rõ ràng.

Lăng Phong cố chấp, nói: "Thiên Vy, Em vẫn còn yêu anh mà đúng không? Anh biết trong lòng em vẫn còn có anh."

Cô chỉ nhẹ lắc đầu, giọng nói vẫn bình thản như vậy: "Yêu anh? Ha... Chỉ là đã từng mà thôi. Tất cả đã dừng lại rồi. Tất nhiên trong lòng tôi vẫn luôn luôn có anh. Một vị trí mà bất kì ai cũng không thay đổi được... Đó là anh trai tôi. Cả cuộc đời tôi cũng chỉ có mình anh là anh trai ruột mà thôi."

Nói rồi, cô lấy túi xách tính trả tiền.

Vừa mở túi ra trên mặt Hạ Lan Thiên Vy là một tầng mộng bức.

Say rượu đúng là chẳng có việc gì tốt lành cả.

Đã đến bước này cô cũng hết cách chỉ còn có thể mặt dày thêm một tầng, không chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng:

"A... Ừm... Lăng thiếu ra ngoài giờ này hẳn là mang tiền chứ?"

Lăng Phong: "Sao vậy? Em lại làm rơi ví tiền ở đâu rồi?"

Đây cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, cô nhóc Thiên Vy này thật ra trí nhớ cũng rất tốt, một quyển sách dày đến mấy trăm trang cũng có thể nhớ được cả khái quát lẫn chi tiết chỉ cần vài ba lần đọc kĩ càng, chuyên tâm nhưng mấy thứ đơn giản như ví tiền, chìa khóa, điện thoại... lại là kiểu đã quên lần một chắc chắn sẽ có lần hai, có lần hai sẽ có lần ba, lâu dần đương nhiên sẽ thành thói quen.

Mà thói quen thì đâu dễ bỏ.

Hạ Lan Thiên Vy nghe anh nói vậy cũng không khỏi chột dạ một chút nhưng đâm lao thì phải theo lao, tiền ăn hôm nay nhất định phải bắt anh trả thay:

"Anh quản nhiều vậy làm gì? Ví tiền đương nhiên vẫn còn... chỉ là tiền bên trong đem cho trai đẹp hết rồi. Hôm nay phải làm phiền Lăng thiếu thôi, tiền thì lát nữa tôi sẽ trả lại."

Còn hôm nay thì không được. Hôm nay anh ta mà không trả thì cô chẳng biết phải nói sao với bác chủ quán nữa. Mấy thángmới gặp lại, mà vừa gặp lại cô liền quỵt nợ người ta thế này.

Lăng Phong nửa cười nửa đùa hời hợt một câu: "Vậy sao? Thật không biết là anh chàng kia đẹp trai đến mức nào mới có thể khiến em bỏ hết tiền trong ví ra vậy? Thật là hiếu kì quá!"

Hạ Lan Thiên Vy: "Đương nhiên là..." Đẹp trai hơn anh.

Lời khıêυ khí©h còn chưa kịp nói hết đã bị anh cắt ngang: "Em lại quên ví rồi."

Không phải! Không phải! Không phải. Cô thực sự là đem tiền cho trai, lại còn là một anh trai rất đẹp nữa đó. Tại sao anh ta lại có thể không tin chứ?

Bây giờ nói thật cũng khó khăn như vậy là sao?

Đối với việc Lăng Phong có một niềm tin mù quáng dành cho mình, Hạ Lan Thiên Vy thật không còn lời gì để nói. Nếu còn giải thích nữa thì người phải xấu mặt chính là cô. Dù sao Lăng Phong có hiểu lầm hay không, đối với cô cũng chẳng để lại ảnh hưởng gì.

Lại nói tiền ăn hôm nay vẫn phải là để Lăng Phong trả.

"Lát nữa bác chủ quán ra thì anh cứ trả tiền trước đi, tôi sẽ chuyển khoản lại cho anh sau. Tôi đi trước."

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Lúc này còn ở lại đây thêm một giây là mặt cô lại phải dày thêm một tầng nữa.

Khi bước ra đến cửa quán cô bỗng nhiên dừng lại, không quay đầu lại mà chỉ nhàn nhạt cất giọng, đủ để anh có thế nghe thấy.

"Lăng Phong, đừng bao giờ quên... chúng ta là anh em. Chỉ là anh em mà thôi."

Lăng Phong ngồi trên ghế ánh mắt anh vẫn hướng theo bóng hình cô. Nhưng cũng chỉ một thoáng, anh quay người lại, khẽ lắc đầu cười.

Dù sao cũng đã có thể được gặp lại cô anh còn lưu luyến, còn níu kéo gì nữa đây? Nhưng tại sao đến bây giờ anh vẫn còn yêu cô như vậy? Yêu em gái ruột của mình, anh đúng là một tên biếи ŧɦái, không bằng cầm thú.