Chương 4.3: Mờ ám

Khoảng 20 phút trôi qua, vẫn chưa thay pin xong, Tiết Lê nhìn một tầng mồ hôi dày đặc rịn ra trên trán Trần Tây Trạch.

Tiệm sửa chữa nhỏ không có điều hòa, cả gian phòng chỉ có một chiếc quạt điện cũ rích, thổi ra tiếng kêu lạch cạch...

Nghe anh trai cô nói, toàn bộ học phí và tiền sinh hoạt ở Đại học của Trần Tây Trạch đều do một tay anh tự kiếm được, lúc nào cũng thiếu tiền, khi đó anh sẽ đi làm thêm, làm những việc lặt vặt.

Nhưng Tiết Lê nghĩ thật sự không thể đến mức đó, anh là nhà vô địch giải súng trường hơi thế giới, là một nhà vô địch thì sao có thể thiếu tiền tiêu được chứ? Thi đấu giành huy chương vàng, chẳng lẽ nhà nước không thưởng tiền cho anh sao? Chắc chắn phải có chứ!

Nếu không thì chính là bị anh tiêu sạch rồi, anh cũng giống anh trai cô, bị sắc đẹp mê hoặc, mang hết tiền sinh hoạt tặng cho nữ streamer.

Tiết Lê cúi đầu nhắn tin chất vấn anh trai cô: "Tiệm sửa chữa ở tầng dưới Canteen số 3 là quầy của Trần Tây Trạch!"

Anh Tiết Đẹp Trai: "Đúng vậy, với quan hệ của hai người, chắc phải miễn phí nhỉ?"

Tuyết Lê Đường Phèn: "Anh ấy lấy thêm 100 đồng của bạn em, nói là làm thịt người quen. [Cười nhạt]"

Anh Tiết Đẹp Trai: "Cậu ta yêu em lắm cơ mà?"

Tuyết Lê Đường Phèn: "Con mắt nào của anh nhìn thấy anh ấy yêu em vậy? [Cười nhạt]"

Anh Tiết Đẹp Trai: "Điểm thi đại học của em, anh còn chưa tra được mà Trần Tây Trạch đã cap màn hình vứt cho anh rồi, tốc độ internet của cậu ta còn nhanh hơn cả anh, ngồi gác ngay từ đầu nữa chứ."

Tuyết Lê Đường Phèn: "Sau đó chính anh đã sửa ảnh, đổi tổng điểm của em từ 650 thành 250 rồi gửi cho mẹ, hại em bị mẹ tẩn một trận."

Anh Tiết Đẹp Trai: "Thì anh cũng không nghĩ mẹ lại tin thật."

Tiết Lê bị anh trai mình chọc cho tức anh ách, giương mắt nhìn về phía Trần Tây Trạch, mất kiên nhẫn nói: "Sao vẫn chưa xong thế?"

Đôi mắt hẹp dài của Trần Tây Trạch lơ đãng liếc cô một cái: "Nóng à? Sang canteen bên cạnh ngồi điều hòa đi, lắp xong anh gọi em."

Chỉ một câu nói đã ép lửa giận đang cháy bừng bừng trong người Tiết Lê xuống.

Haiz, nhiều khi, Trần Tây Trạch đối xử với cô cũng không tồi, vậy nên cô càng không thể giận anh.

Cô ngả người nằm sấp trên mặt tủ, ghé sát vào nhìn động tác của anh, thấy trên trán anh đổ mồ hôi, thế là không nói một lời bèn lấy khăn tay của mình lau mồ hôi trên trán và trên má anh.

Thật là, nóng thế này mà anh cũng không nỡ lắp điều hòa, đồ kiệt sỉ.

Động tác trên tay Trần Tây Trạch chợt khựng lại, hàng mi dài khẽ run lên, yết hầu khẽ trượt một đường.

"Trần Tây Trạch, anh xem... bọn em đợi lâu như thế, có được giảm giá không?"

"Gặp nhau mà một tiếng "anh ơi" cũng không gọi được, lại còn đòi anh giảm giá cho em à?"

Tiết Lê bĩu môi, lẩm bẩm gọi một tiếng: "Geigei*."

*Là gege - anh trai đó ạ.

"Hai chữ này làm em bỏng miệng à? Gọi tử tế."

Cuối cùng Tiết Lê cũng gọi được một tiếng rõ ràng: "Anh Trần Tây Trạch ơi."

"Giảm 50, lấy 70 thôi."

"Anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi!"

Trần Tây Trạch gõ tua vít vào đầu cô, ghét bỏ nói: "Em gáy đấy à*?"

*Gege gege gege nghe giống tiếng gà gáy.

Tiết Lê tức chết đi được.

Rất nhanh, Trần Tây Trạch đã lắp pin vào máy trợ thính của Lục Vãn Ngân xong: "Thử đi."

Lục Vãn Ngân đeo thử một hồi, không có bất cứ vấn đề gì, thế giới lại một lần nữa khôi phục sự ồn ào huyên náo, cô ấy cuống quýt lấy điện thoại quét mã chuyển tiền cho Trần Tây Trạch: "Cảm ơn đàn anh, anh vất vả rồi ạ."

Trần Tây Trạch rút khăn giấy ướt, tỉ mỉ lau từng ngón tay xinh đẹp, ngước mắt nhìn Tiết Lê đang nhăn nhó vì tức giận: "Thôi được rồi, em là bạn của Mèo Con, anh không lấy tiền."

"Hả? Như vậy thì ngại lắm! Anh cứ lấy tiền đi ạ!"

"Không cần đâu."

Tiết Lê nghe vậy thì cũng thấy hơi ngại.

Chiếm của người ta gần nửa tiếng đồng hồ, tháo rời máy trợ thính quả đúng là một việc kỹ thuật đòi hỏi tinh thần tập trung cao độ.

Cô ngượng ngùng nói: "Anh đừng cứng miệng nữa, muốn lấy thì cứ lấy đi, không cần giả vờ hào phóng."

Trần Tây Trạch giương mắt nhìn cô: "Mời Mèo Con của bọn anh một bữa là được, nhìn xem con bé gầy như khỉ rồi kìa."

Dứt lời, anh gõ chuông gọi người tiếp theo.

.....