Chương 9.3: Hơi ngứa

Da đầu Tiết Lê bị kéo căng từng hồi, Hà Tư Lễ xuất chiêu liên tục như vậy khiến cô thực sự không thể chống đỡ nổi!

"Hà Tư Lễ, cậu thật sự rất tốt, nhưng mà..."

"Tuyết Lê Đường Phèn, cậu vẫn chưa hiểu con người mình, vậy nên đừng dễ dàng từ chối mình như thế. Có lẽ chúng ta có thể tiếp xúc với nhau thêm một thời gian nữa, cậu thấy sao?"

Huyệt thái dương của Tiết Lê chợt nhảy dựng lên, trong đầu chỉ có một giọng nói...

Tôi là ai? Tôi ở đâu? Sự tồn tại của tôi có ý nghĩa gì? Tương lai của tôi đang ở phương trời nào?

Hà Tư Lễ thấy cô ngẩn người không nói thì mỉm cười dịu dàng: "Thôi được rồi, đùa thôi mà, đừng căng thẳng như thế, lần sau ăn cơm cùng nhau nhé?"

"À... Được!"

.....

Hà Tư Lễ rời khỏi sân bóng, vừa đi vừa lấy điện thoại trong túi ra, kết bạn Wechat với Tiết Lê và gửi cho cô một tin nhắn...

"Vừa nãy tỏ tình đường đột quá, làm cậu sợ rồi đúng không? Chúng ta cứ làm bạn trước đã, được không?"

Tua vít trên tay Trần Tây Trạch chạm vào con chip, màn hình điện thoại lập tức sáng lên, dòng tin nhắn này cũng bay thẳng vào màn hình, hiện ra trước mắt anh.

"..."

Anh ấn vào giao diện Wechat, nhìn thấy dòng tin nhắn xác minh lời mời kết bạn này.

Xóa lời mời, block, một loạt hành động diễn ra liên tục.

Sau khi mặt không đổi sắc làm xong tất cả, Trần Tây Trạch cũng không xem những nội dung khác trong điện thoại của cô, anh thoát ra, tiếp tục sửa điện thoại.

Tiết Lê rời khỏi sân bóng, chạy một mạch không nghỉ đến tiệm sửa chữa của Trần Tây Trạch.

Chỉ thấy cửa tiệm đóng kín, bên ngoài treo biển "chưa làm việc".

Cô thò đầu nhìn vào trong, giọng nói trầm thấp của Trần Tây Trạch lập tức truyền đến...

"Nhìn ngó cái gì? Vào đây."

"Ờ."

Tiết Lê đẩy cửa, đi tới trước quầy sửa chữa của anh.

Chiếc quạt điện cũ rích phát ra tiếng ọp ẹp, nhiệt độ trong phòng vẫn rất cao.

Trần Tây Trạch đeo một chiếc kính đơn chuyên dụng, đang chăm chú sửa một chiếc đồng hồ điện tử thể thao màu đen, các linh kiện trong đồng hồ rất nhỏ, đầu ngón tay thon dài của anh cầm bút điện áp, kiểm tra áp lực của đồng hồ điện tử, thỉnh thoảng lại nhìn bảng công cụ.

"Trần Tây Trạch, anh sửa điện thoại cho em xong chưa?"

"Ở kia kìa."

Trần Tây Trạch nghiêng đầu ra hiệu, Tiết Lê nhìn thấy điện thoại của mình trên tủ.

Suýt thì không nhận ra!

Màn hình điện thoại hoàn toàn mới, bóng loáng như mới mua về, ngay cả vết rơi vỡ bên hông máy cũng biến mất, vết nứt sau thân máy cũng không thấy đâu nữa, cứ như đổi hẳn một chiếc điện thoại mới vậy.

Vuốt màn hình ra, sau khi nhìn thấy màn hình nền quen thuộc thì mới chắc chắn đây đúng là điện thoại của mình.

Màn hình nền của cô là hình một chú mèo trắng mắt thâm, dòng chữ đáng yêu viết...

[Hôm nay nhất định không thức khuya nữa!]

Mà nhìn kỹ lại, hình như trên màn hình còn dán một mảnh kính cường lực.

"Trần Tây Trạch, suýt nữa em còn tưởng anh mua điện thoại mới cho em đấy!"

"Em giỏi nằm mơ giữa ban ngày nhỉ?"

"Đây là màn hình gốc à?"

"Ừ."

Tiết Lê biết giá để thay một cái màn hình gốc là siêu đắt, phải tốn từ 1000 đến 2000 liền.

"Cái này cái này cái này... Làm vậy thì ngại lắm."

Trần Tây Trạch ngước mí mắt mỏng manh lên nhìn cô, đưa mã QR nhận tiền bên cạnh đến tận tay cô: "Nếu ngại quá thì hoan nghênh em chuyển tiền cho anh."

"Với quan hệ của hai chúng ta, nói chuyện tiền bạc sẽ tổn thương tình cảm lắm."

Tiết Lê nhăn nhở tựa vào quầy hàng của anh, cười hi hi nhìn anh sửa đồ.

Trần Tây Trạch xắn tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay đầy đặn rắn chắc, bên dưới làn da màu trắng lạnh có mấy đường mạch máu màu xanh hơi gồ lên, kéo một đường thẳng đến mu bàn tay, mấy ngón tay thon dài khỏe khoắn.

"Trần Tây Trạch, em có thể mời anh đi ăn tối mà, coi như cảm ơn."

"Em có tiền à?"

"Bữa cơm mấy đồng thì vẫn có chứ."

"Đợi anh sửa nốt đơn này đã."

"Được!"