Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Thanh Mai Của Trẫm

Chương 8: Tô Tam nương, sư phụ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nơi ở của Chu gia ở trong thôn là một tiểu viện ba cửa ra ba cửa vào, vẻ ngoài cũng giống như các nhà khác trong thôn, gạch đen, nói xanh, cửa sơn đỏ, trong viện cũng trồng cây lựu, dưới tàng cây là một mảnh hoa dại không biết tên xanh um tươi tốt. Chỉ là hiện tại Trương ma ma không có tâm tư xem xét nhà mới.

Vị phụ nhân xinh đẹp kia so ra còn giống người trong nhà hơn mấy người Chu gia, lập tức ôm đứa nhỏ đi vào trong nhà chính, ngồi lên chủ vị.

Trương ma ma lôi kéo Trương Thanh Sơn thì thầm: "Ông đi hỏi thăm mấy người kia xem rốt cuộc vị này có lai lịch gì."

Đúng là trước khi đến đã gửi tin tức qua bên này, để cho bọn họ lưu ý vị nữ tiên sinh nào có thanh danh tốt ở xung quanh, cô nương còn chưa học vỡ lòng đấy. Nhưng nhìn thế nào thì vị phụ nhân này cũng không thích hợp, nữ tiên sinh nhà ai lại có dáng vẻ như vị này? Vừa hung dữ lại có nét dịu dàng, ra tay còn hào phóng như vậy, cần phải hỏi thăm xem.

Trương Thanh Sơn cũng nghĩ như vậy, gật đầu, tìm người Chu gia rồi cùng nhau đi ra phía sau.

Trương ma ma vào nhà chính, phúc thân thi lễ: "Không biết nên xưng hô với phu nhân thế nào?" Đứa nhỏ còn đang ngủ say, cũng không biết phụ nhân này lấy từ đâu ra một chiếc quạt hương hoa đào đang lắc lư quạt cho đứa nhỏ. Nghe được Trương ma ma hỏi thì cũng không ngẩng đầu lên: "Bà gọi ta là Tô Tam nương là được."

Trương ma ma nào dám xưng hô như vậy?

"Tô phu nhân."

"Không biết vì sao phu nhân lại muốn nhận cô nương nhà chúng ta làm đồ đệ?"

Tô Tam nương buồn cười, ngẩng đầu: "Có phải bà muốn hỏi xem ta ham cái gì của nhà bà?" Nhìn lướt qua bài trí mộc mạc bốn phía một lượt, lại ném cho Trương ma ma một cái liếc mắt, đầu mày cuối mắt đều là ý cười: "Nhà các người có gì đáng giá để ta có mưu đồ chứ? Đồ ta cho, sợ là chủ nhà bà còn không lấy ra nổi ấy chứ hả?"

Lời nói nhẹ như gió nhưng lại khiến cho lòng Trương ma ma càng thêm nặng nề.

Mấy cái trâm vàng kia còn dễ nói, quan trọng là hai cuộn vải Vân Sinh hoàn chỉnh kia kìa. Vân Sinh quá hiếm thấy, trong tay vương công trọng thần đều không thể lấy ra cuộn hoàn chỉnh, đều là để cho trong cung dùng trước, cho nên Trương ma ma mới có thể gọi vị này là Tô phu nhân, cho dù nơi đây là nông thôn, cho dù không biết thân phận cụ thể của vị này.

Nhưng những chuyện có liên quan đến cô nương, Trương ma ma không thể không cẩn thận.

"Phu nhân nói vậy thì hẳn là cũng biết tình huống nhà chúng ta, Cửu cô nương hoàn toàn không được sủng ái, nếu phu nhân là muốn tương lai phủ Quốc Công vì người mà làm việc gì thì bàn tính này hẳn là gõ sai rồi. Cửu cô nương chỉ là đứa trẻ vô tội, phu nhân tích đức, xin thả nàng đi."

"Thả nó?"

Buồn cười lặp lại một lần, Tô Tam nương nghiêng đầu, thong thả ung dung.

"Ta thả nó, tương lai bà định làm sao để nó vào được Vân Thư?"

Nữ học Vân Thư!

Trương ma ma đúng là tính toán vì đứa nhỏ, Cửu cô nương chỉ còn một cơ hội xuất đầu lộ diện này, hiện tại nghe được cái tên này, hai mắt lập tức sáng lên.

"Phu nhân có thể khiến cô nương vào được Vân Thư?"

Tô Tam nương lại không để ý đến lời Trương ma ma, hơn nữa ánh mắt còn thêm lạnh lùng, thẳng thắn nói, "Chỉ bằng trăm mẫu đất này? Cho dù một năm bà thu hoạch được hai mùa, thu vào cũng khá, thêm các khoản khác nữa thì tổng cộng cũng chỉ hơn trăm lượng bạc, còn phải nộp lên trong phủ, bà có thể giữ lại bao nhiêu? Bà có biết mỗi năm nữ học cấp thấp đều phải quyên tặng hai mươi lượng bạc, đây là còn chưa tính đến những khoản chi khác."

Nữ học chia làm ba cấp, cấp sau càng khó vào hơn cấp trước, cấp này còn đắt hơn cấp kia.

"Quyên tặng cũng thế, thêm bớt một chút vẫn luôn có, nhưng bà sẽ không cho rằng một học sinh nữ chỉ cần mấy chục lượng bạc mỗi năm là xong chứ?"

"Trước không nhắc đến những khoản chi khác, chỉ nói đến học nghệ cho tốt, cầm, kỳ, thi, họa, sắt, tranh, tiêu, cho dù bà chỉ cho học, vậy tiền mua đồ ở đâu? Tiền mời sư phụ kèm riêng ở đâu? Nữ tiên sinh chỉ có thể dạy nhập môn mà thôi nếu có thiên phú kinh người thì còn có chút hi vọng, nếu chỉ tầm thường thì thật sự là không vào nổi Vân Thư."

"Lại nói đến cưỡi ngựa, bắn cung, những thứ linh tinh như thiên môn, kỳ môn động giáp. Nếu đứa nhỏ này không tốt thì còn ổn, nếu nó thích, bà lấy cái gì mua ngựa cho nó? Sư phụ tốt dạy thiên môn lại càng khó tìm, nữ tiên sinh càng hiếm. Nếu nó nhiệt tình thích thì bà lại đi đâu để tìm đây?"

"Mặc dù bà lấy ra được tiền thì có chắc chắn mời được sư phụ tốt không?"

Nghe một hồi, lòng Trương ma ma lại càng lạnh dần.

Trương ma ma là thật lòng tính toán vì đứa nhỏ, bằng không trước khi đến đây đã không truyền tin kêu bên này để ý tìm sư phụ tốt. Nhưng vì để cho cô nương học vỡ lòng thật tốt, lần này ra khỏi phủ, trong phủ cũng chỉ cho cô nương có ba trăm lượng, lúc trước cũng từng hỏi thăm chi tiêu của nữ học, vốn tưởng rằng có thể đủ.

Kết quả, hiện tại vừa nghe đến, đủ gì mà đủ, ba trăm lượng bạc còn không đủ mua cái đàn tốt một chút đấy!

Nhất thời sắc mặt Trương ma ma liên tục thay đổi, cả người đều ngây ra, chỉ nhìn Tô Tam nương.....

"Phu nhân thật sự có thể khiến cô nương vào được…"

Lời còn chưa nói hết đã bị cây quạt hương hoa đào trong tay Tô Tam nương lật một cái, đánh gãy lời nói, khóe miệng nàng ấy nhẹ nhàng cong lên, cười như không cười.

"Ta không ham đồ nhà các người, ta cũng không nợ gì nhà các người. Ta tình nguyện dạy đứa nhỏ này thì đương nhiên có lý của ta, nhưng ta thật sự không có lý do gì gánh trên người cả đời của nó."

"Nói nhiều như vậy cũng chỉ là vì nói với bà, ngoại trừ ta, bà không có lựa chọn tốt hơn."

Nói xong cũng không hề nhìn Trương ma ma nữa mà tiếp tục nhẹ nhàng quạt cho đứa nhỏ.

Tuy Trương ma ma chưa từng được đi học nhưng cũng biết tiên sinh tốt khó mời. Trẻ nhỏ trong phủ muốn mời sư phụ tốt đều phải lấy danh thϊếp trong phủ đi mời, các cô nương cũng là như vậy. Lúc trước Đại cô nương bái vị nữ tiên sinh dạy đàn kia vẫn là nhờ quan hệ bên nhà ngoại Bình Nam Hầu phủ. Đây vẫn còn là bởi vì trước đây vị nữ tiên sinh kia từng chịu ân của Hầu phủ nên mới chịu nhượng bộ.

Cho dù bà thật sự có tiền nhưng không có quan hệ, nghĩ đến thì trong phủ cũng không muốn chuẩn bị cho Cửu cô nương, nhất định cũng không mời được tiên sinh tốt.

Sắc mặt Trương ma ma không ngừng thay đổi, cuối cùng đành cắn răng chấp nhận.

Thôi, Cửu cô nương đã như vậy, có hỏng cũng không hỏng đến quá xa. Tuy rằng hiện tại không biết thân phận của vị phu nhân này, cũng không biết nàng ấy có thể làm được sư phụ của cô nương hay không, nhưng nàng ấy nói không sai. Ngoại trừ bà ấy, bà không có lựa chọn tốt hơn, chỉ dựa vào bà chắc chắn cô nương không vào nổi nữ học Vân Thư.

Nếu đặt niềm tin vào nàng ấy, có lẽ còn có một chút hy vọng.

Trương ma ma lập tức cung kính thi lễ.

"Nhìn thời gian thì chắc là cô nương cũng sắp tỉnh. Vậy lão nô sẽ đi chuẩn bị trà kính sư cho cô nương."

Sau khi Trương ma ma rời đi, tầm mắt của Tô Tam nương lập tức dừng lại ở cổ của tiểu cô nương, nơi đó đeo một chiếc khóa bình an làm từ phỉ thúy đỏ. Tiểu cô nương trắng trắng mềm mềm, được chiếc khóa bình an này soi đến sắc mặt đều đỏ. Duỗi tay lướt qua mặt trái của chiếc khóa bình an, một chữ "Khanh" nho nhỏ tinh xảo xẹt qua đầu ngón tay.

"Tiểu Lục hiếm khi thích một đứa bé, ta thân làm cô cô cũng không thể không biểu hiện gì, ngày tháng sau này cũng khó trôi qua."

"Ta sẽ hết lòng dạy ngươi, có thể học được bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của ngươi rồi."

Khi tiên đế còn sống có đông đảo con nối dòng nhưng lại chỉ có một vị công chúa, vừa sinh ra đã được phong Bình Nhạc Trưởng công chúa, vẫn luôn nuôi bên cạnh. Cả đời Bình Nhạc Trưởng công chúa đều chưa từng gả đi, vẫn luôn phụng dưỡng bên người tiên đế gia. Sau khi tiên đế đi về cõi tiên thì cũng không thấy bóng dáng Trưởng công chúa đâu. Có lời đồn rằng công chúa đã đi theo tiên đế, cũng có lời đồn rằng cô chúa đã đi ra ngoài vân du (đi lang thang).

---

Hóa ra mấy người Chu gia cũng không ở trong tòa nhà này mà là ở trong một tiểu việc phía sau tòa nhà. Trước khi người Trương gia đến bọn họ đã cẩn thận quét dọn qua tòa nhà một lượt. khi Trương ma ma đến phòng bếp thì Trương Thanh Sơn đã đun nước ấm xong, nước này là chuẩn bị để sau khi cô nương tỉnh dậy sẽ pha sữa.

Trương ma ma lấy tay nải đang đặt trên một chỗ sạch sẽ ở bệ bếp ra, bắt đầu tìm đồ.

Trương ma ma nói: "Ta hỏi thì bọn họ nói, khi bọn họ đến đây vị kia đã ở trong thôn rồi. Thường ngày cũng không làm gì, chỉ ở trong căn nhà bên hồ kia. Ngày thường người trong thôn cũng rất tôn kính nàng, ngay cả vị lão tiên sinh kia cũng vậy, không biết nguyên nhân vì sao."

"Được rồi, không cần hỏi thăm những việc này, nàng là tiên sinh của cô nương, vậy là đủ rồi."

Trương ma ma chỉ lo cúi đầu tìm đồ.

Từ trong phủ ra, tuy rằng mẹ ruột không thân thiết nhưng dẫu sao cũng là nữ nhi của mình, vẫn cho vài thứ tốt. Trà kính sư đương nhiên phải dùng loại tốt nhất, Trương ma ma lấy Hầu La Tiêm mà lúc trước phu nhân thưởng ra. Hầu La Tiêm này còn gọi là Mỹ nhân Tiêm, sắc, hương, vị đều thanh nhã, là loại trà mà chúng nữ tử yêu thích nhất.

Lại kêu Trương Thanh Sơn đi múc nước giếng đun thêm nước pha trà, lại lấy bộ trà cụ sứ men xanh đế trắng ra.

Ước chừng vội trước vội sau khoảng một khắc, kết quả đến khi Trương ma ma bưng trà cụ đến nhà chính thì trước cửa lại đứng đông người đến mức chen không lọt, trong phòng cũng đứng đầy người, tất cả còn đều là đám trẻ con. Nhỏ nhất thì tuổi không lắm hơn cô nương bao nhiêu, lớn nhất cũng cao tầm Trương ma ma.

Đây là tình huống thế nào?

Mấy đứa đứng ở bên ngoài lúc trông thấy Trương ma ma thì vội vàng cao giọng hô: "Tránh ra một chút, Trương thẩm thẩm đến!"

Lúc này Trương ma ma mới có cơ hội đi vào.

Hiện tại tiểu cô nương đã tỉnh, dáng vẻ như vừa mới tỉnh, hai mắt mơ mơ hồ hồ, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Tô Tam nương. Quét mắt thấy Trương ma ma thì hai mắt hơi sáng lên, chỉ nhìn bà, Tô Tam nương lại là ấn đường hơi tối đi, vẻ mặt không vui: "Đứa nhỏ này không thích nói chuyện?"

Tuy nói có những đứa trẻ không sợ người lạ nhưng lúc mới tỉnh lại mà thấy người lạ ôm mình thì ít nhiều gì cũng nên giãy giụa mới phải. Kết quả là đứa nhỏ trong lòng này lại ngược lại, tỉnh lại không khóc không làm loạn, cũng không thấy lên tiếng nào, chỉ trợn mắt nhìn người. Đây không chỉ là vấn đề an tĩnh, còn nữa, sau khi Trương ma ma qua đây, tuy tinh thần tiểu cô nương có lên một chút nhưng cũng không có ý muốn Trương ma ma ôm.

Đôi mắt trong trẻo có thần, nhìn không giống ngốc, sao lại an tĩnh như vậy?

Trẻ con ba tuổi chính là lúc khiến người phiền chó ghét nhất, tiểu nha đầu này lại quá im lặng.

Trương ma ma đặt trà cụ lên bàn, nhỏ giọng đáp: "Ngoại trừ lão nô, trong phủ không ai nói chuyện, không ai chơi với cô nương, bọn họ đều nói cô nương là ngốc....."

"Ai nói muội muội ngốc!"

Tô Tam nương còn chưa kịp lên tiếng thì một nam nhi tầm mười hai mười ba tuổi đứng ở bên sườn đã trực tiếp cao giọng phản bác. Lời phản bác của hắn được đông đảo các nam hài ở phía sau hưởng ứng.

"Không sai, muội muội còn đẹp hơn so với tiểu Hoa ở thôn bên, sao muội muội có thể ngốc được!"

"Đúng, đúng, đúng, muội muội trắng hơn tiểu Hoa, xinh đẹp hơn tiểu Hoa!"

"Lúc tiểu Hoa được người ôm còn chảy nước mũi kìa, xấu chết đi được!"

Nhóm nam hài cao giọng phản bác khiến cho tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, cũng không bị dọa sợ, chỉ là đôi mắt càng trừng đến tròn hơn.

"Ôi, muội muội nhìn ta nhìn ta!"

"Nhìn ta, nó xấu, muội nhìn ta này!"

"Chỗ ta có kẹo, chuyên môn để cho muội muội, muội muội nhìn ta này..."

Nhóm nam hài vây lại, khiến cho Trương ma ma cũng bị đẩy ra bên ngoài. Trương ma ma lại không tức giận, ngược lại hốc mắt hơi đỏ lên, ở nhà cô nương như một người không có cảm giác tồn tại, bọn trẻ trong nhà đều không chơi với cô nương, người ở viện nhà mình lại đều muốn đi hướng lên trên mà qua viện khác, cho nên chẳng ai để ý đến cô nương.

Không nghĩ đến bị đưa đến nơi này ngược lại lại có được sự hoan nghênh cực kỳ lớn.

"Được rồi, được rồi!"

Tô Tam nương ôm tiểu cô nương đứng dậy, dở khóc dở cười nhìn một đám nhóc choai choai.

"Đừng cho là ta không biết, các ngươi muốn mang nàng đi thôn bên khoe khoang chứ gì?"

Thôn Lưu Vân này không có lấy một bé gái, đám nhóc thối này đều hâm mộ thôn bên có bé gái, còn đã từng lên kế hoạch ra dáng ra hình định đi thôn bên trộm một tiểu cô nương về Hiện tại khó khăn lắm mới có được một bé gái, bọn chúng nhịn được sao?

"Dì Tô, là bọn họ trêu tức chúng con trước, mỗi lần bọn họ đều ôm muội muội đến trước mặt chúng con khoe khoang."

"Khoe khoang thì cũng thôi đi, lại còn không cho chúng con ôm một cái!"

"Dì Tô, đưa muội muội cho chúng con đi, chúng con tuyệt đối sẽ không để muội muội mất một sợi tóc đâu, dì Tô ---"

Tô Tam nương bị một đám nhóc năn nỉ hết nửa ngày, cuối cùng cúi đầu hỏi tiểu cô nương trong lòng: "Có muốn đi chơi cùng các ca ca không?" Hai mắt tiểu cô nương càng trừng tròn hơn, miệng nhỏ khẽ chu: "Ca ca."

Ký ức của trẻ con rất mơ hồ, nói không trừng nếu hiện tại Bùi Phượng Khanh có đứng trước mặt cô nhóc thì cô nhóc cũng cảm thấy mới lạ, chỉ nhớ rõ hai chữ ca ca này thôi.

"Xem cô nương của chúng ta thông minh chưa kìa, còn biết đều là các ca ca đấy."

Tô Tam nương tươi cười, thế nhưng trực tiếp giao tiểu cô nương cho nam hài dẫn đầu luôn.

"Trước giờ cơm chiều phải đưa muội muội trở về, thiếu một sợi tóc thì cẩn thận da của các con!"

"Dì Tô yên tâm!"

Đám nhóc hoan hô một trận, ôm tiểu cô nương đi ra bên ngoài. Trương ma ma còn chưa kịp ngăn cản thì nhóm người đã không thấy bóng dáng, sững sờ nhìn nhà chính trong nháy mắt đã trống không, sắp phát khóc: "Phu nhân, kia đều là trẻ con, sao có thể để bọn chúng đưa cô nương ra ngoài chứ?"

Tô Tam nương liếc Trương ma ma một cái.

"Yên tâm đi, ta có thể đoạt đứa nhỏ từ trong tay bà, cũng có không thể dễ dàng đoạt được từ trong tay bọn chúng."

Trương ma ma còn muốn nói thêm thì sắc mặt Tô Tam nương đã trầm xuống.

"Bằng không nuôi giống như nhà các người? Bà cũng đừng để con bé đi học nữa, trực tiếp đưa đến am làm ni cô đi!"

Ba tuổi chính là thời điểm hoạt bát nhất của trẻ con, chỉ cần nghĩ cũng biết nhà kia nuôi trẻ thế nào, chỉ đơn giản là không để chết đói thôi, nhất định là là không ai chơi, không ai nói chuyện với tiểu nha đầu này, cho nên tính tình mới trầm lặng như vậy, may mà hiện tại mới ba tuổi, còn kịp uốn nắn lại.

Lời Tô Tam nương khiến cho Trương ma ma khựng lại, Tô Tam nương che miệng ngáp một cái.

"Đúng rồi, đến giờ cơm chiều sẽ đưa người về cho bà, ta cũng mệt rồi, về ngủ một chút đã."

Nói xong thì ung dung thong thả đi ra ngoài.

Chỉ trong thoáng chốc mà nhà chính chỉ còn dư lại mình Trương ma ma, vừa chuyển tầm mắt đã trông thấy trà cụ trên bàn.

Trà kính sư còn chưa uống đâu!
« Chương TrướcChương Tiếp »