Chương 2: Nghiêm gia

Tỷ tỷ gả vào Nghiêm gia nhiều năm, hai chị em các nàng vẫn thường xuyên gửi thư cho nhau, mỗi lần tỷ tỷ viết thư đều là kể những chuyện vui, nàng chỉ cho rằng tỷ tỷ sống rất thuận lợi, không ngờ lại là báo tin vui mà giấu đi tin buồn.

Hạ Anh nén nước mắt nói tiếp: "Đại cô nương nhà chúng ta hiểu chuyện lễ nghĩa, trên hiếu kính trưởng bôi, dưới hòa thuận với đệ muội, quản lý gia đình lại là một tay giỏi, bất kể là ai cũng không thể bắt bẻ một câu nào, họ hàng bạn bè của Nghiêm gia ai cũng khen ngợi, mới đầu một hai năm đó, ngày tháng của đại cô nương ở Nghiêm gia, cũng coi như là thoải mái."

Nói đến đây, Hạ Anh lại không nhịn được nghẹn ngào: "Chỉ là, từ khi thế tử gia nhà chúng ta qua đời, thái độ của Nghiêm gia đối với đại cô nương liền thay đổi."

Nghĩ đến người huynh trưởng cao lớn uy vũ nhưng lại yểu mệnh, Diệp Mạt Sơ trong lòng đau xót, khó hiểu hỏi: "Lời này là có ý gì?"

Hạ Anh ngữ khí phẫn hận: "Nghiêm gia lão thái thái nói gần nói xa, nói năm đó đồng ý hôn sự với phủ chúng ta, là bởi vì thế tử gia tuổi còn trẻ đã làm đến chức chỉ huy sử Vệ sở, nói Nghiêm gia mong đợi thế tử gia có thể giúp đỡ cho cô gia trên con đường quan trường, không ngờ thế tử gia lại ra đi sớm như vậy..."

"Người Nghiêm gia thấy đại cô nương không có ai chống lưng, liền thay đổi sắc mặt, Nghiêm gia lão thái thái cả ngày tìm đủ mọi lý do để gây khó dễ cho đại cô nương."

"Nghiêm gia tuy là trâm anh thế gia, nhưng cũng chỉ là bề ngoài hào nhoáng, bên trong sớm đã là một cái vỏ rỗng."

"Năm đó Nghiêm gia cầu hôn đại cô nương nhà chúng ta, một là bởi vì thấy thế tử gia tiền đồ vô lượng, hai là bởi vì nhìn trúng của hồi môn phong phú của đại cô nương."

"Trước đây Nghiêm gia lão thái thái kiêng dè thế tử gia, tuy rằng nhòm ngó của hồi môn của đại cô nương, nhưng cũng không dám trắng trợn làm gì. Nhưng bây giờ lại thường lấy chữ hiếu để áp chế người khác, nghĩ đủ mọi cách ép đại cô nương lấy của hồi môn ra để bù đắp cho Nghiêm gia."

Hạ Anh chỉ vào trang sức trên bàn, phẫn uất nói: "Bộ trang sức bằng vàng bạc đính châu ngọc hình hoa mà đại cô nương yêu thích nhất, bây giờ chỉ còn lại một cây trâm cài đầu này. Đại cô nương lo lắng những món trang sức còn lại cũng không giữ được, cho nên mới mượn danh nghĩa tặng lễ vật sinh thần cho người, để nô tỳ mang tất cả những món đồ tốt này đến cho người."

Diệp Mạt Sơ trong lòng lửa giận bừng bừng, giơ tay đập mạnh lên bàn: "Quá đáng!"

Nàng đã cảm thấy kỳ lạ, chỉ là một cái sinh nhật, vì sao tỷ tỷ lại tặng nàng nhiều trang sức quý giá như vậy, thì ra là như thế.

Thu Tang cũng tức giận không thôi, muốn mắng theo vài câu, nhưng nàng là một nha hoàn lại không thể ăn nói bất kính với trưởng bối của đại cô nương, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng chủ tử, im lặng an ủi.

Hạ Anh đi đến bên bàn, lấy tất cả trang sức trong hộp gấm bằng gỗ đàn hương chạm khắc ra, mở ngăn kéo bí mật bên dưới, lấy ra một xấp địa khế, đưa cho Diệp Mạt Sơ: "Đây là cửa hàng, nhà ở, trang trại của đại cô nương ở kinh thành, đại cô nương nói để nhị cô nương tạm thời giữ hộ."

Ban đầu nàng vẫn luôn khó xử, không biết phải nói với nhị cô nương về chuyện địa khế như thế nào, để nhị cô nương không nghi ngờ, không ngờ nhị cô nương tâm tư tỉ mỉ, chỉ cần nhìn qua trang sức, lại có thể đoán được manh mối.

Diệp Mạt Sơ nắm chặt xấp địa khế, sắc mặt căng thẳng, truy hỏi: "Vậy đại cô gia thì sao, tỷ tỷ là thê tử được hắn tám đài đại kiệu cưới hỏi đàng hoàng, hắn liền trơ mắt nhìn tỷ tỷ bị ức hϊếp như vậy?"

Nói đến đây, nước mắt Hạ Anh lại tuôn rơi: "Nghiêm gia lão thái thái lấy cớ đại cô nương nhiều năm không con nối dõi, lấy danh nghĩa là khai chi tán diệp cho Nghiêm gia, trước sau, tổng cộng nạp cho cô gia năm phòng thϊếp thất."

Diệp Mạt Sơ nhíu mày: "Năm phòng?"

Hạ Anh gật đầu đáp: "Đúng vậy, năm phòng. Bốn phòng đầu cũng còn tốt, dung mạo tính tình đều không ai sánh bằng đại cô nương, đại cô gia đối với đại cô nương vẫn như lễ như nghi, còn đặc ý xin lỗi đại cô nương, nói nạp những thϊếp thất đó chỉ là vì con nối dõi, còn nói đợi các thϊếp thất sinh con, đều bế đến dưới gối đại cô nương nuôi dưỡng."

"Nhưng sau đó, một người em họ xa của đại cô gia đến nương tựa, từ đó về sau, tâm tư của đại cô gia liền không còn đặt trên người đại cô nương nữa."

"Sau đó, vị biểu tiểu thư kia đột nhiên có thai, đó là đứa con đầu lòng của đại cô gia, Nghiêm gia lão thái thái vui mừng khôn xiết, lập tức làm chủ cho vị biểu tiểu thư kia vào cửa làm quý thϊếp, từ đó về sau, cô gia hầu như đêm nào cũng ở lại phòng quý thϊếp kia."

Diệp Mạt Sơ tức giận đến run cả người, nghiến răng mắng: "Vô liêm sỉ, hèn hạ, trơ trẽn!"