Chương 4: Sau này có người để bắt nạt rồi!

"Thất Thất, từ giờ đây sẽ là phòng của con, con nhìn xem có thích không?"

Sau khi Phó Uyển kéo Cẩm Kiều vào nhà, bà nóng lòng muốn đưa cô lên lầu xem phòng.

Ngay khi biết cô bé sắp đến, bà đã xin nghỉ phép để bố trí căn phòng. So với phòng của hai anh em, không biết bà đã phải suy nghĩ nhiều đến thế nào.

Đẩy cửa ra, một căn phòng công chúa tràn ngập sắc màu mộng mơ.

Vách tường màu hồng được phối hợp với một chiếc giường công chúa màu trắng, trên giường đặt đầy búp bê và gấu bông, đủ kích cỡ.

Cực kỳ giống phòng ở nhà của cô.

Đặc biệt là khi nhìn thấy những con búp bê đó, đôi mắt Cẩm Kiều sáng lên, đôi chân ngắn ngủn chạy vào, nhặt một con búp bê lên, cô vui vẻ gật đầu: "Cảm ơn mợ, Thất Thất rất thích!"

"Thất Thất thích là được!" Phó Uyển cũng cười theo, sờ sờ đầu cô, nói: "Sau này, con cứ coi nơi này là nhà của mình, muốn gì thì nói với mợ."

"Cảm ơn mợ!" Cẩm Kiều cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo khiến người nghe có cảm giác dễ chịu.

Bên cạnh là phòng của hai anh em, so sánh thì đơn giản hơn nhiều.

Lúc này hai anh em đang đứng ở cửa thò đầu vào nhìn.

Sau khi nhìn thấy phòng của Cẩm Kiều, họ không hề ghen tị mà lại tỏ ra ghét bỏ.

Cố Bắc bĩu môi, dùng giọng điệu ông cụ non nói: "Không biết mẹ nghĩ thế nào, lớn tuổi rồi còn thích màu hồng."

Vừa dứt lời, Cố Thầm đã đánh vào trán cậu một cái, dùng giọng điệu của anh trai để dạy dỗ em mình: "Em thì biết cái gì? Có vài người phụ nữ dù đã tám mươi tuổi nhưng vẫn có trái tim của một thiếu nữ."

"Anh, sau này con nhóc kia thật sự phải sống ở nhà chúng ta sao?" Cố Bắc bị đánh cũng không tức giận.

Đột nhiên có người nhỏ tuổi hơn cậu bé đến nhà, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích rồi.

Cố Thầm nhìn khuôn mặt vui vẻ của cậu bé không khỏi liếc mắt khinh thường, "Hình như em rất vui vẻ nhỉ?"

Không biết tên đần này vui vẻ cái gì!

"Vui chứ, trước đây anh luôn ỷ mình lớn hơn em, toàn bắt em làm bài tập giúp anh. Bây giờ có em gái rồi, sau này có thể giúp chúng ta làm bài tập." Cố Bắc vui vẻ nói.

Nghe em trai nói vậy, Cố Thầm thấy cũng có lý.

Ừm! Sau này có người để bắt nạt rồi.

Chỉ là, sau khi nhìn thân hình nhỏ bé của Cẩm Kiều, cậu cảm thấy hơi ghét bỏ, "Nhưng em ấy chưa biết viết."

Cố Bắc gãi đầu, suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta có thể dạy em ấy trước, sau đó để em ấy viết cho chúng ta."

"Cũng là một ý hay!" Cố Thầm tán thành nhìn em trai mình.

Cuối cùng tên nhóc này cũng có ích.

Cẩm Kiều vẫn chưa biết, ngày đầu tiên đến nhà họ Cố đã bị hai anh em để ý. Lúc này, cô đang hiếu kỳ đánh giá căn phòng mới của mình.

Tiếng hai anh em nói không nhỏ, Cẩm Kiều không để ý, nhưng Phó Uyển ở bên trong có thể nghe thấy rõ ràng, bà nhất thời tức cười.

Hai tên nhóc này, người vừa đến, hai người đã nghĩ cách bắt nạt thế nào, bà quay đầu nhìn bọn họ rồi cười lạnh: "Hai đứa đừng nghĩ nữa, sau này các con phải nghe theo lời Thất Thất nói, nếu đứa nào dám bắt nạt con bé, mẹ sẽ đuổi cả hai ra ngoài ngủ!"

Nghe vậy, hai anh em vô thức ôm nhau.

Cọp cái phát uy, thật đáng sợ! ! !