Chương 2

Editor: Sakura Trang

‘Các ngươi muốn làm gì!’

Vẫn là không có thanh âm, nam hài tựa như không biết nói chuyện, nhưng từ biểu tình của y nhìn ra được y đang sợ hãi.

Từ năm tuổi lần đầu tiên bị người mang đi liền bị mang tới chỗ này, nhốt ba năm, bị người đổ thuốc không thể nói chuyện, bởi vì thường xuyên không cho y ăn cơm cho nên không sức lực gõ cửa, ba năm không thấy ánh nắng, không nghe thấy thế sự, cũng chỉ làm bạn với mấy quyển sách trong điện, nếu không phải đột nhiên có tiếng tiêu lọt vào tai, phỏng đoán y đều phải cho là thế gian này trừ tiểu tư đưa cơm không có người sống khác.

Bây giờ ba năm trôi qua, y gặp ánh mặt trời của y, Tiêu ca ca của y, y chờ, chờ Tiêu ca ca tới thú y, tại sao y lại bị mang đi, muốn đi đâu, lại phải bị nhốt ba năm sao.

Theo xe ngựa lắc lư, Mộ Sí buông tha, y khóc, ba năm trước lần đó y không khóc, bởi vì lúc trước y chưa từng sống ở dưới ánh mặt trời, y chưa từng thấy qua cha, mẹ, theo y ra đời liền vĩnh viễn rời đi y, hàng xóm nuôi y đến hai tuổi liền ngại phiền toái nám y lên trên đường lớn, bị một hòa thượng giả nhặt lên bởi vì có hài tử trên đường đi lừa gạt dễ dàng hơn, may mắn lúc này y có một cái tên Mộ Sí, tự Khổng Dư.

Hòa thượng giả dạy y biết chữ, dạy y đạo lý làm người, thái sơn kiều nhạc dĩ lập thân, minh kính chỉ thủy dĩ cư tâm. Thanh thiên bạch nhật dĩ ứng sự, quang phong tễ nguyệt dĩ đãi nhân. Nhưng chính là một người cỏ thể được coi như lão sư của y, lại ở ba năm trước mang y đi bán, nhưng y không có cảm tình với hòa thượng, bị mang đi thì trong lòng tiểu Mộ Sí nghĩ chẳng qua là đi một địa phương khác chịu khổ thôi, nhưng mà lần này y có Tiêu ca ca, y không muốn đi… Y khóc thương tâm, nếu như tiếng khóc một người có thể làm người ta đau lòng, như vậy tiếng khóc của một người câm càng làm cho người đau vào tâm can, Phương công công sợ tiếng khóc của y đưa tới tai họa, hạ lệnh ám vệ hạ thất hồn tán để cho y thϊếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Mộ Sí bị ám vệ ép rót vào thất hồn tán.

Lúc Mộ Sí sắp mất đi ý thức, tay mở ra hướng về phía trăng tròn bên ngoài xe ngựa, nắm chặt. Tiêu ca ca của y cũng như trăng tròn vậy, ở lúc y thống khổ nhất, không tiếc đem tất cả ánh sáng cho y, một Mộ Sí chưa bao giờ ánh mặt trời chiếu đến.

“U u truyện cốt âm…” Lần này, là có thanh âm, chẳng qua là không có thể nói hết liền bị tác dụng của thất hồn tán thúc giục ngủ mất, tay nhỏ bé tái nhợt cũng theo đó rơi xuống, rơi vào nơi ánh trăng chiếu xuống.

“Ách…” Tim Tiêu Diễn nhói một cái tay cầm bút mất sức, bút từ đầu ngón tay tuột xuống trên giấy loang lổ.

“Tứ hoàng tử, người không có sao chứ”A Kỳ lo lắng hỏi.

“Không sao” “Chờ một chút, ngươi lặng lẽ đi xem một chút người trong Nguyệt Hoa điện có mạnh khỏe hay không”

“Dạ” A Kỳ chuẩn bị lui ra ngoài thì lại nghe Tứ hoàng tử dặn dò “Chú ý đừng bị người khác nhìn thấy”

“Dạ”

“Ta biết” ở A Kỳ hồi báo xong hết thảy thấy ở Nguyệt Hoa điện, Tiêu Diễn chỉ nói bốn chữ, không có khàn cả giọng kêu khóc, không có tan vỡ, tựa như đó là một người không liên hệ, nhưng A Kỳ biết, đó là bạch nguyệt quang Tứ hoàng tử bảo vệ ba năm.

Từ hôm đó trở đi, Tiêu Diễn không thổi tiêu nữa, hắn càng yêu luyện kiếm, nhiều năm sau trường tử của hắn hỏi tại sao phụ hoàng thổi tiêu giỏi như vậy cũng không thổi, hắn trả lời bởi vì tiêu chỉ có thể bầu bạn cha, chỉ có kiếm mới có thể bảo vệ cha.

Nhưng hắn không biết tiêu là thư liên kết của hắn và Mộ Sí.

Hắn đào tạo ám vệ, thu mua lòng người, hắn phải đứng trên đỉnh quyền lợi, để cho người yêu của hắn đứng dưới ánh mặt trời. Người trong cung đều biết mấy năm này Tứ hoàng tử vô cùng cố gắng, không yêu tiêu trúc nữa, cũng không thích nói chuyện với người, từ trước Tứ hoàng tử mặc dù cũng cao lãnh, nhưng hài tử mười có thể cao lãnh đi nơi nào đâu, mặc dù hết sức ngụy trang đại nhân, nhưng cũng không chống cự nổi tự thân tản ra thuần khiết và lương thiện, nhưng bây giờ, bảy năm trôi qua, Tứ hoàng tử đã không phải là Tứ hoàng tử lúc trước nữa, cười với người lại lạnh thấu xương, xử sự vô cùng lãnh đạm, không, có thể từ bảy hắn cũng đã thay đổi.

Ngươi ở đâu, Tiêu Diễn đứng ở trước Nguyệt Hoa điện, nơi này đã bị đốt thành một mảnh phế tích, là Thái hậu hạ lệnh, bởi vì sợ Tiêu Diễn còn nhớ đến người kia, nhưng mà nàng quên Tiêu Diễn yêu không phải Nguyệt Hoa điện, là người trong Nguyệt Hoa điện, một người đứng ở địa vị cao cũng sẽ phạm sai lầm như vậy, có thể bởi vì các nàng chưa bao giờ có yêu.

Năm thứ nhất, Tiêu Diễn phái ra thân tín A Kỳ đi tìm y, không có kết quả.

Năm thứ ba, hai nhóm ám vệ, không có kết quả.Năm thứ bảy, Tiêu Diễn tự mình tìm thê.