Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Thiếp Trà Xanh Ôm Phu Nhân Bỏ Chạy

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngụy Ôn đóng cửa lại, nhanh chóng bước đến một khu viện khác. Tô Nhu không thể sinh hoạt vợ chồng, nhưng vẫn còn Ngụy Xuân, người cũng vào cửa cùng ngày. Ngụy Xuân cũng là một mỹ nhân, hơn nữa còn là trợ thủ đắc lực của hắn trong việc hủy hoại nhà họ Tô.Dù Ngụy Xuân nhan sắc không bằng Tô Nhu, nhưng bù lại thân hình thon thả, ngốc nghếch và dễ bảo, Ngụy Ôn nheo mắt lại, cảm thấy nôn nóng muốn tận hưởng mỹ nhân mới này.

"Phu nhân, Tô tiểu thϊếp đã ngã bệnh trong kiệu, lão gia nói hôm nay e rằng không thể đến dâng trà vào cửa được." Hỉ Nhi sau khi mời lang trung, lại bị lão gia sai đến chỗ phu nhân để thông báo, làm việc cho Tô Nhu, Hỉ Nhi rất tích cực, chạy đến mồ hôi đầy đầu.

"Ngã bệnh? Phu nhân, ngài xem, thật là đúng lúc làm sao~ Ngày nào không bệnh, lại chọn đúng ngày dâng trà vào cửa mà ngã bệnh, đây là vô tình hay cố ý đây."

Thương Ngôn ngồi ở chính đường, sắc mặt lạnh lùng, mặc áo đỏ, còn chưa kịp lên tiếng thì Nhị tiểu thϊếp ngồi bên cạnh đã lên giọng mỉa mai.

"Nghe nói nàng ta còn mặc hỉ phục màu đỏ sẫm, thϊếp thất không mặc đỏ, rõ ràng là cố ý thách thức phu nhân!" Tam tiểu thϊếp cũng hùa theo Nhị tiểu thϊếp.

Hôm nay, việc Tô Nhu gây ra làm hai tiểu thϊếp này ghen tỵ đến chết. Khi họ vào cửa, ai mặc áo đỏ, ai được che khăn voan đỏ? Lúc đó, cả hai mặc váy hồng nhạt, vội vàng được đưa vào cửa, dâng trà xong nào còn đặc quyền gì khác, đủ thấy lão gia sủng ái Tô Nhu đến nhường nào.

Nhìn thấy hai tiểu thϊếp càng nói càng hăng, Thương Ngôn khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài gõ nhẹ hai lần lên mặt bàn. Cử chỉ của nàng tao nhã, đoan trang, giọng nói có chút lạnh lùng, không cần tức giận mà vẫn uy nghiêm: “Được rồi, để Ngụy Xuân, người cùng ngày vào cửa, dâng trà đi.”

Lời Thương Ngôn vừa dứt, hai tiểu thϊếp nhìn nhau, cười thầm một chút. Ai cũng biết rằng, chỉ khi dâng trà cho phu nhân thì mới được coi là chính thức vào cửa.

Vốn dĩ Tô Nhu là Tứ tiểu thϊếp, bây giờ phu nhân để Ngụy Xuân dâng trà trước, thì Ngụy Xuân sẽ trở thành Ngũ tiểu thϊếp. Đừng coi thường việc vào cửa trước hay sau, càng vào sau thì đãi ngộ càng kém. Hậu bối luôn phải tôn trọng tiền bối, xem ra phu nhân lạnh nhạt như vậy, thực chất là một lời cảnh cáo ngầm.

Ngụy Xuân đứng một bên chờ đợi, nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng rót trà từ bàn bên, vốn là trà mà Tô Nhu phải dâng, nhanh chóng tiến về phía trước, trong lòng không khỏi đắc ý.

Ngụy Xuân cũng ghen tỵ với Tô Nhu, rõ ràng là cùng một nhà nuôi lớn, tại sao Tô Nhu lại có nhiều đặc quyền từ Ngụy Ôn như vậy! Khi Ngụy Ôn thuyết phục nàng hãm hại nhà họ Tô, hắn đã nói rằng nàng mới là người hắn thật lòng yêu mến, mọi chuyện đều vì nàng. Vậy tại sao nàng lại không có được đặc quyền?

Ngụy Xuân trong lòng không cân bằng, nhưng may mắn là phu nhân và các tiểu thϊếp khác cũng không thích Tô Nhu, nàng tự nhiên nhận được lợi ích từ việc vào cửa trước. Tô Nhu đã bệnh, tối nay Ngụy Ôn chắc chắn sẽ đến chỗ nàng, nhất định phải hỏi rõ mọi chuyện với hắn.

Lấy lại tinh thần, Ngụy Xuân bưng trà, nhìn thấy vẻ nghiêm nghị không dễ gần của phu nhân, nghĩ rằng nàng cũng không ưa Tô Nhu, cảm thấy như có cùng một mục tiêu chung, nỗi sợ hãi trong lòng cũng vơi đi.

Ngụy Xuân quỳ trước mặt Thương Ngôn, lấy từ trong tay áo ra món quà gặp mặt đã chuẩn bị từ trước. Đó là một chiếc trâm cài hoa hồng bằng vàng khối, đặt trên khay trà, vừa lộng lẫy vừa quê mùa, nhìn qua là loại dành cho những quý phụ nhân vào độ tuổi trung niên. Ngụy Xuân hai tay nâng cao khay trà, cúi đầu, khóe miệng không thể che giấu được niềm đắc ý: “Phu nhân an khang, xin mời dùng trà.”

Thương Ngôn nhìn chiếc trâm vàng to bản dành cho quý phụ nhân tuổi trung niên, ánh mắt trở nên lạnh lùng, gương mặt cũng trở nên cứng đờ. Nhị tiểu thϊếp và Tam tiểu thϊếp không dám thở mạnh, liếc nhau một cái, cúi đầu lẩm bẩm, không hiểu nổi cái đầu óc của Tứ tiểu thϊếp mới vào cửa này có vấn đề gì không?

Hai tiểu thϊếp không khỏi lắc đầu, phu nhân tuổi chỉ mới đến độ hoa khai, tặng chiếc trâm vàng dành cho phụ nữ trung niên, chẳng phải là muốn ám chỉ phu nhân đã già sao?!

Thương Ngôn ngồi ngay ngắn ở giữa chính đường, uống trà, lạnh lùng nhìn Ngụy Xuân. Không có người phụ nữ nào không để tâm đến tuổi tác và dung mạo của mình.Nửa nén hương trôi qua, tay Ngụy Xuân cầm khay trà bắt đầu run rẩy, cảm nhận được bầu không khí áp lực xung quanh, nàng lén ngẩng đầu lên và chạm phải ánh mắt lạnh lùng của phu nhân.

Giật mình kinh hãi, Ngụy Xuân hoảng sợ đến mức làm đổ cả khay trà, toàn thân ngồi bệt xuống đất, run rẩy không ngừng, không hiểu mình đã làm gì sai khiến phu nhân nổi giận.

“Ngụy Xuân phạm thượng, quỳ ở từ đường.” Thương Ngôn lạnh lùng ra lệnh.

Hai tiểu thϊếp nhẹ nhàng cử động thân mình cứng đờ, nghe tiếng khóc lóc như hoa lê đẫm mưa của Ngụy Xuân, không khỏi lắc đầu. Phu nhân coi như chỉ là cảnh cáo nhẹ nhàng, nếu dám châm biếm phu nhân, phạm thượng, ở nhà khác, đã bị đánh đòn rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »